Viết nhân chuyến
viếng thăm Thiền viện Chơn Không.
Bên
đồi tự tại lắng thời gian Giọt
nắng chân như bỗng dịu dàng. Cát
bụi trầm luân mùa bão loạn Gió
mưa chìm nổi gót hồng hoang. Nửa
ta trần thế lòng si dại Nửa
giấc vô thường cuộc hỗn
mang.
Tuổi
trời bảy bốn đến rồi đây Vợ
vẫn còn khen béo chửa gầy. Bãi
cát chờ tiên chưa sắm kính(*) Rừng
thông đợi thỏ cứ nhòm cây(**) Không
quyền không chức vơi bao bóp Vẫn
rượu vẫn thơ ních dạ dày.
Tường
bên có mấy đóa trà
my Đông
mãn tàn phai đã quá thì... Ong
lượn nhìn hoa đâu sắc nhỉ Bướm
bay ngắm nhụy chẳng hương gì. Đi
qua gió chán thôi giao kết Về
tới trăng buồn vội biệt ly.
Buồn
ai mà nở giữa chừng đêm Trong
trắng tinh khôi rủ bóng mềm. Ngó
dáng thi nhân tim chết lặng Trông
hình lãng tử dạ say êm. Hương
lừng e ấp đùa bên ngõ Sắc
thắm lung linh tỏa dưới thềm.
Ru
hời thuở ấy tuổi còn thơ Lắng
động hồn ta đến tận giờ. Thấm
đẫm từng câu lời mãi nhớ Dâng
trào những đoạn ý còn mơ. Tình
yêu của mẹ là không bến Nghĩa
mến riêng con chẳng có bờ.
Lời
thơ ai viết thật là hay Ý
tứ văn chương quá đủ đầy. Kết
nghĩa tri âm lòng chẳng đổi Giao
tình thi hữu dạ không phai. Ngày
đêm nắn nót đường thi vận Năm
tháng chuốc trau tứ tuyệt bài.
Không
đành gác bút bởi vì thơ… Hẳn
phía ngàn xa có kẻ chờ. Khắc
vắng thư phòng cơn gió động Canh
trường mặt nước ánh trăng mơ. Tình
dâng tha thiết sương giăng ngõ Nhạc
trỗi xôn xao sóng vỗ bờ.
Sông
núi hai bên giữa cánh đồng Xanh
màu khoai sắn lúa sai bông. Quê
nhà chộn rộn màu no ấm Đất
mẹ hực hừng cảnh cấy trồng. Cứ
độ thu về đàn sáo lượn Mỗi
mùa xuân đến sắc hoa lồng.
Ơi
đò! Khách cũ gọi đò chưa? Mỗi
độ mùa qua nói mấy vừa… Hạ
bước mà quên màu phượng đỏ Thu
về có nhớ chuyện ngày xưa? Hương
đồng nội gió trăng hò hẹn Áo
học trò sông nước đẩy đưa…
Vô
thường biến đổi thật mong manh Hoa
mới vừa đây vội
giã cành. Thắt
dạ thương mùa thay lá đỏ Se
lòng nhớ thuở viết thư xanh. Mây
còn đắm đuối giăng ngang núi Trăng
vẫn kiên trinh rọi trước mành.
Sỏi
đá ngô nghê trải chuyện lòng Từ
thời vô thỉ vốn long đong. Cây
xanh thấy mặt còn dè tránh Suối
mát nghe tên vội rẽ dòng. Tốt
số hóa thân làm cụ phỗng Đen
đời cam phận tấn bình phong.
Nhiệt lượng bừngsôi đến dạt dào Bạn
ơi! Có biết tại vì sao? Phổi
phèo gan
ruột bình thường cả Trí
tuệ tâm hồn cứ phởn phao. Vì
vậy đời vinh,ngườiđắc lão Thế này sống thọ, tuổi càng cao.
Mỗi độ thu về lá chiếc rơi Đường mây ngõ trúc mãi xa vời. Tìm đâu hình bóng bên song cửa Nào thấy vầng trăng giữa khoảng trời. Nắng sớm trùm lên lòng thổn thức Mưa chiều rơi xuống dạ chơi vơi.