Đâu
đó thu phong tiếng rộn ràng Đây,
ngoài dặm khách trước mùa sang. Bàn
tay năm ngón nghinh thời cuộc Cái
chữ trăm năm hẹn đá vàng. Gói
cả tâm hồn trong lặng lẽ Nghe
từng phím lá giữa mênh mang.
Bữa ni buồn quá bậu mình chơi! Chân
cẳng sưng đau nhức quá trời. Hẹn
bạn về sông đành lỗi hẹn Mời
em xuống biển phải khoan mời. Nhân
sinh lão bệnh vô thường ấy Thế
sự thăng trầm hữu hạn ơi!
Mộng
tàn đừng nuối tiếc chi thêm Như
lá mùa sang rụng kín thềm. Sen
đã phai mầu đường hạ vắng Cúc
vừa khoe sắc lối thu êm. Đá
cương nhất khoảnh vì thân cứng Nước
mạnh vô song bởi tính mềm.
Mỗi
bận đi về cảnh vắng tanh Là
cơn uất giận nổi tam bành. Sương
mù xõa lại bên gờ cửa Cỏ
nhẹ lay vờn chỗ mái tranh. Bạc
bẽo cây tình kia lả nhánh Đìu
hiu gốc nghĩa nọ rơi cành.
Lá
vàng rơi phủ kín đường xưa Giấc
mộng Hoàng Lương cứ ngỡ vừa… Hỏi
đá vọng phu sao mãi đợi Rằng
châu hợp phố đã về chưa? “Rượu
bên bạn quý
ngàn ly thiếu Thơ
vắng tri âm nửa chữ thừa”(*)
Em
giờ đã tận cuối dòng sông Cảnh
vật kia ơi phải hạ hồng? Một
bóng trăng tà trôi lặng lẽ Hai
bờ cỏ úa trải mênh mông. Chân
sầu mãi kiếm lời xa vọng Mắt
lịm dần theo bước mỏi gồng.
Đêm
tàn nguyệt tỏa sáng ngoài song Độc
chiếc thuyền đơn thả giữa dòng. Vẳng
tiếng khua chèo xua cõi mịch Hòa
âm gió lộng đến bờ trong. Buồn
vì ngõ ấy giờ lu ảnh Chạnh
bởi tim này đã xám đông.
Biền
biệt bấy lâu, đã đến ngày Người
về phơi phới cánh chim bay. Đông
qua trắng xóa mầu băng dậy Xuân
đến hồng tươi ánh nắng đầy. Hẹn
hạ nồng nàn vui phượng cháy Chờ
thu đằm thắm ấm mai gầy.
Ta
còn mỗi đó mấy vẫn thơ Giữa
lúc nhân gian quá hững hờ. Xóm
láng gần xa đều lạnh nhạt Trong
ngoài trên dưới thảy buông lơ. Thi
Đường chỉ khiến người ta ngán Lục
bát tổ cho chúng họ ngờ.
Từ
độ mình về cách biệt nhau Lòng
thu vời vợi trái tim đau. Lạnh
lùng bến nước trơ nhành liễu Xơ
xác vườn trầu lặng bóng cau. Kẻ
bước cùng trời phơi nắng đổ Người
đi cuối đất gội mưa nhàu.
Tư
Chính – muôn người dõi mắt trông Giàn
Đê-Ka(*) rực đỏ cờ hồng. Dân
Nam giữ đảo xây thềm lộng Cướp
biển đưa tàu ép mạn tông. Chẳng
phải ao nhà sao khuấy bậy Không
là đất Chiệc dám chơi ngông.
Năm
này tuổi Ngọ sáu mươi lăm Sức
khỏe còn hăng đủ xứng tầm. Ai
đó về già hay ngớ ngẩn Mình
đây đến lão vẫn chưa hâm. Làm
thơ sở thích hoài mong ước Xướng
họa niềm vui mãi nguyện thầm.
Bảy
chữ tám dòng tưởng dễ chơi Động
vào mới biết mệt phờ hơi. Thằng
con vẫn kháy hoài công bố Mụ
vợ lại than phí cả đời. Mấy
bận đã toan rằng bỏ xó Đôi
lần hằng tính sẽ buông lơi.
Cướp
biển Hoa Nam(*) lại giở trò Biển
Đông chọc khuấy đục bùn nhơ. Điều
tàu địa chất tuần ngang ngược Mượn
kiểm ngư trường bám trẽn trơ. Cậy
thói sô vanh nuôi hổ giấy Khát
trùm bá chủ mộng bò tơ.
Ơ
này Tớ đã tám mươi tư Nói
ngược rằng xuôi Tớ cũng ừ. Có
phải già nua nên lẩm cẩm Hay
là trí đoản mới âm ư. Xưa
lầm ngỡ tưởng non xanh ngát Nay
rõ phô ra héo đỏ lừ.
Biển tiễn thuyền đi có lạnh không Nỗi thầm day dứt nhớ mênh mông. Chân trời tít tắp chim về tổ Góc bể lênh đênh mái trở dòng. Xuôi ngược đã quen đời sóng gió Nổi chìm nào sợ kiếp long đong.