Có
chuyện doanh nhân tới nước Hàn Cùng
đoàn nguyên thủ xuống Bu-San Núp
danh “xếp víp” thành con...lạc Đội
lốt “quan thầy” hóa đứa gian. Cứ
tưởng một chùa chung chí luyện Đâu
ngờ chín “đứa”
rắp mưu toan.
Kẻ
lắm người thương khổ cả đời “Fan”nhiều mến mộ tưởng an ngơi. Dẫu
rằng quân tử luôn an phận Đâu
biết giai nhân tạo thế thời. Lâm
trận tung hoành đà kiệt sức Nguy
nan vùng
vẫy mãi tàn hơi.
Luồn
lách làm nên một cuộc đời Lúc
lăn khi lóc kiếm mồi xơi. Quyết
phun nọc độc đi muôn nẻo Còn
há mồm dơ đến mọi người. Khét
tiếng mang bành loài ác hiểm Nổi
danh hổ lửa giống hôi tanh.
Làm
thơ tếu mãi mệt nhoài nhoài Tình
tự toan chơi thử một bài. Chẳng
biết gửi người người có đọc Không
chừng nhớ bạn bạn làm oai. Hứng
lên viết đại không cần nghĩ Tứ
đến vẽ ngay chẳng nỡ hoài.
Vĩnh biệt Anh hùng,
Đại tá phi công Nguyễn
Văn Bảy.
Vĩnh
biệt Anh hùng Nguyễn Văn Bảy
Vĩnh
biệt con người thật hiếu trung Danh
thơm sáng đậm đất
Lai Vung. “Đại Bàng” xuất kích “Chim Ưng” rụng “Én Bạc” bay lên “Ép Bốn” bùng… Tuyệt
diệu khi còn say chiến trận Say
sưa lúc nghỉ chất Anh hùng.
Đêm
rằm thổn thức vọng hình trăng Bởi
lỡ thầm yêu bóng chị
Hằng. Hữu
ý tâm đành vương lưới dệt Vô
tình dạ phải gỡ màn giăng. Trời
cao vẫn hẹn rồi san khắp Đất
trũng còn mong sẽ lấp bằng.
Thơ
Bác bây giờ có lắm không Riêng
Tôi viết lách được mươi dòng. Hướng
về quê mẹ đôi đường chữ Gửi
tới làng văn một nỗi lòng. Hẳn
Bác ngôn từ vần chọn đủ Còn
Tôi ý tứ kết ăn đong.
Nỗi
lòng tan nát giữa chừng đêm Phải
giận chi đây khúc ruột mềm? Thơ
xé ngàn trang nào tủi hết Rượu
chiêu vạn chén thấy sầu thêm. Trăng
đâu bởi hạ treo lưng núi Gió
chẳng vì thu xiết mặt thềm.
Đau
đớn lòng ta nhức nhối đầu Chuột
con chuột lớn nó đua nhau. Mấy
thằng đầu nhọn ăn cho lẹ Dăm
đứa tai to nuốt thật mau. Chỉ
khổ đất lành xơ cánh ruộng Làm
tan bờ lặng nát nương dâu.
Từ
trên Cung Quảng gửi về đây Những
trái sầu riêng nghĩa nặng đầy. Vị
đậm xưa nay muôn kẻ đắm Hương
nồng sau trước vạn người ngây. Trăng
còn thơm thảo cho quà đó Ta
vẫn loay hoay trả nợ này.
Nhàn
nên đổi tính học môn cờ Chịu
khó trau dồi giống luyện thơ. Dắt
Ngựa chèn biên còn ngớ ngẩn Lùa
Xe chắn ải vẫn khù khờ. Quân
nhiều đỏ vận nhanh giành thế Tướng
giỏi đen thời chậm mất cơ.
Sao
người giờ nỡ bỏ đi hoang Để
bóng hình tan lệ ứa tràn. Mấy
nẻo đường khuya lùa gió núi Bao
chiều sớm lạnh đẫm mưa ngàn. Thương
ai lầm lỡ gầy thân xác Trách
kẻ đong đưa rũ cánh tàn.
Hai
ta– Nam Phước với Duy Trinh Cùng
huyện Duy Xuyên đất Quảng mình. Bạn
đến Bảy Hiền nghe tiếng cửi Tôi
về Bà Rịa ngắm sông Dinh. Dẫu
không chung bước đường quan lộ Thì
cũng an vui chữ thái bình.