Luật
tắc bày ra chán mớ đời Trói
voi bỏ rọ chuyện vui chơi. Nếu
không năng động,
không xông xáo Sao
đủ say mê,
đủ thức thời. Những
luật, những niêm nghe
phát mệt Nào
bằng, nào trắc thấy phờ
hơi.
Lâu
rồi đã chẳng lược cùng gương Một
sớm soi vào dạ vấn vương. Chẳng
thấy đôi vai thời chắc khỏe Còn
đâu cặp mắt thuở tinh tường. Làn
da coi bộ đang nhăn nhúm Mái
tóc xem chừng
chuyển tuyết sương.
Phụ
nữ Việt Nam của chúng ta Người
nhen lửa ấm đến muôn nhà. Tấm
lòng hiền dịu như trăng tỏa Gương
mặt rạng ngời tựa đóa hoa. Xuống
biển cưỡi kình,
lời vọng mãi Lên
rừng đánh giặc, tiếng bay xa.
Mừng
ngày Phụ nữ chị em ta Rạng
rỡ non sông thắm mọi nhà. Đoàn
kết yêu thương xây tổ ấm Hợp
quần nhân ái dệt tình ca. Thương
chồng giữ trọn lời chung thủy Mến
bạn chu toàn chữ nết na.
(Ngũ
độ thanh;
Đồng âm vận; Lục
thanh thủ;
Ngũ thanh vận)
Nhân
ngày Phụ nữ gửi mừng hoa Chúc
cảnh bình yên giữ đậm đà. Chữ
đức bao người luôn đợi thỏa Hương
lòng mấy chị mãi hòa ca. Cầu
gieo tiếng nghĩa nồng êm dạ Khởi
ghép lời duyên rỡ rạng nhà.
Nhân
ngày phụ nữ Việt Nam ta Viết
vội vần thơ gửi tặng quà. Chúc
chị cùng em tươi trẻ nhé Mừng
bà với cụ khỏe thêm nha. Niềm
thương chất chứa tình thân ái Nỗi
nhớ đầy vơi nghĩa đậm đà.
Hưu nhàn kết bạn với nàng thơ Quấn quýt bên nhau mãi đến giờ. Từ thuở tóc xanh hằng nguyện ước Đến nay đầu bạc vẫn còn mơ. Thất ngôn ý đẹp hoài trăn trở Tứ tuyệt vần hay những ngóng chờ.
Vốn trọng tuổi già thỏa ước ao Thơ Đường có hội... nguyện xin vào. Văn chương tiếp bạn vui hồ hởi Tâm sự mở lòng sướng biết bao. Bày tỏ niềm mong lời khát vọng Khơi đầy nỗi nhớ nét thanh cao.
Mải miết bồi tô cả triệu năm Xanh
xanh tía tía đỏ vàng cam. Non
bồng nước nhược còn thua thắm Trước tác cổ kim vẫn kém tầm. Lóng
lánh thân ngà như dát ngọc Bềnh
bồng tóc ngọc tựa cài trâm.
Vào hội Đường Thi thử sức nào Sân chơi tao nhã thật thanh cao. Giao lưu xướng họa xây vầng mộng Tức cảnh gieo vần góp ánh sao. Đất nước muôn trùng hồn sáng tỏa Non sông một dải tứ tuôn trào.
Giữa
lối vườn xưa hỏi lá vàng: Bần
thần chi nữa lúc thu sang? Phải
chăng chửa dứt đường duyên nghiệp Hay
bởi tơ lòng hãy nặng mang! Đã
biết từng qua hồi chớp bể Vừa
hay thấm trải thuở mưa ngàn.
Làng
tôi quá nửa ấy đàn bà Quê
quán họ hàng khác biệt xa. Đến
với ông cha đời dựng nghiệp Vui
cùng con cháu đạo tề gia. Nổi
chìm thế sự tình chung thủy Sóng
gió can qua nghĩa hợp hòa.
Ở
giữa lòng dân một mái chùa Hoàng hôn chẳng lặn... cọ xòe tua: Bồng Lai Cổ Tự linh ngàn thuở Thái Thượng Trần Vương nghiệm bốn mùa. Bất kể thăng trầm... không thể bán Cho dù thắng bại... chớ hòng mua.