Xé
tờ lịch cuối dạ nôn nao Nghe
tiếng ngoài kia sóng biển gào. Ngó
cuối chân mây đàn én lượn Trông
vời mặt nước cánh âu chao. Trời
Nam khắp nẻo tươi mầu nắng Đất
Bắc muôn nơi rực sắc đào.
Ngày
càng sán lạn ánh tâm thi Danh
vọng kim ngân chẳng thiết gì... Lớp
bụi vô minh dù phủ kín Phép
màu trí huệ ắt xua đi. Có
hay thực tại là hư ảo Mới
hiểu chân như hóa diệu kỳ.
Xuân
tới... Ôi chao dốt mới buồn! Sự
đời vốn vậy tới chơi luôn. “Giang
hồ khí cốt” thời không dại “Phong
nguyệt tình hoài” thế mới khôn. Bả
lợi đã làm đôi mắt mỏi Mồi
danh cũng khiến cặp chân chồn.
Cuộc
sống là bao những muộn phiền Khối
người bỡn cợt đặng mơ tiên. Còn
chăng mực thước giàu nhân nghĩa Đâu
mấy lễ ân nhẹ bạc tiền. Bất
tín đa ngôn thời cứ phải Vô
tình hữu ý sóng nào yên.
Lỡ
thời danh lợi thiệt dường hai Kim
cổ nào ai đã khác ai... Ngất
ngưởng quyền cao chê kẻ thấp Lênh
đênh phận mỏng nép duyên ngoài. Nhân
tình nếm trải mùi tai họa Thế
sự mà hay chuyện góc gai.
Tết
này gà lợn giá tăng cao Tậu
món “nhà quê” dễ nấu xào. Nhựa
mận, giả cầy thay thịt chó Băm
viên, nướng vỉ thế giò heo. Giao
thừa dâng lộc cha vào khấn Mồng
một bày mâm khách đến chào.
Trần
gian khốn khổ xốn lòng thiên Bát
nháo muôn nơi tận cửa thiền. Khoác
áo tu hành vào chánh điện Lừa
đời cúi lạy giả chư tiên. Mờ
tâm hạnh bỏ bôi tro diện Ám
ảnh quan tham chiếm của tiền.
Xa
quê từ thuở tóc còn xanh Thấm
thoắt hôm nay đã lão thành. Mộng
chẳng đẹp, bao lần thổn thức Năm
canh trằn trọc, giấc chưa lành. Cánh
chim lưu lạc tình xao xuyến Thân
hạc la đà phận mỏng manh.
Từ
độ Đông tàn cách biệt nhau Lòng
Xuân vời vợi nỗi tình đau. Đào
se mai nhạt trơ nhành lá Trầu
héo hương tàn lặng bóng cau. Có
phải còn vương miền nắng đổ Hay
là đang ngán cảnh mưa nhàu.
Sáu
tám mùa hoa dạm cõi người Ngược
xuôi lần bước đã nhiều nơi. Áo
cơm mỗi bữa lo cùng vợ Nghiên
bút từng trang góp với đời. Gom
ánh trăng soi điều ảo thực Vay
vần duyên tỏ chuyện đầy vơi.
Vạn
sự chung quy phải có tiền Thì
dù cú vọ cũng thành tiên. Bất
tài dựa thế leo lên chức Vô
học nhờ hơi chiếm được quyền. Nhiễu
loạn thương trường muôn kẻ khổ Tung
hoành công sở lắm người điên.
Khấp
khểnh trần gian lắm đoạn trường Chớ
buồn giông gió nhớ làn hương. Nghiêng
mành dáng nguyệt thôi đừng bận Lướt
bóng hình câu cũng chẳng lường. Bởi
đã trăng tròn trăng sẽ khuyết Nên
thành nghĩa nặng nghĩa càng thương.
Vẫn
biết trần gian chỉ tạm hờ Sao
đầy ước vọng ủ nhiều mơ. Say
hồn lãng tử trên đường rộng Dõi
cảnh vườn loan cạnh lối mờ. Mộng
trải chân đời đưa dẫm bước Sương
lùa gió bão nhận sầu ngơ.
Bao
năm phiêu bạt khắp cung đường Ngoảnh
lại chân trời đã xế dương. Một
cõi quê nhà xa góc bể Ba
chiều đất khách lạnh màn sương. Tìm
đâu tiếng mẹ hời canh vắng Để
vỗ lòng con bước dặm trường.
Vạn
thế“Dư âm” sẽ mãi còn Người
về mang trọn tấm lòng son. “...Xây hồ Kẻ Gỗ” tâm chu chỉn “Tấm
áo...năm xưa” nghĩa vẹn tròn. Khắp
xứ rơi châu “Cô dạy trẻ” Muôn
miền đổ lệ “Mẹ yêu con”.