Xuân
tới tình thơ lại dạt dào Mang
vần xướng họa gửi lời trao. Thịnh
gia kẻ nhiễu không còn đáo Vượng
quốc quan tham cũng hết đào. Giàu
bạc lên chùa làm việc hảo Sang
tiền đến viện giúp công lao.
Bận
việc “cày thơ” tết chửa về Hôm
nay mãn tiết mới thăm quê. Tàu
bay giá rẻ tha hồ vét Xe
grab đường dài thoải mái ve. Mẹ
vẫn dành con phần bánh đúc Em
còn đãi chị món gà tre.
Xuân
này chị Chuột bước
lên ngôi Thế
chỗchàng
Heokiếm chác mồi. Lén
lút hang cùng chân lục lọi Rập
rình hẻm tối mắt săm soi. Nghe
người động đậy run run cúi Ngán
mẽo đi qua thấp thỏm ngồi.
Giở
nón đong tình nghĩa thế gian Đo
lòng trắc ẩn chốn quan san. Ngồi
xem đạo lý vô thời mạt Đứng
ngó thường cương tới độ tàn. Vị
đắng trăm năm dường lại trỗi Nỗi
sầu vạn cổ dễ gì tan.
Loài
Chuột xem ra cũng lắm
tài Đứng
đầu góc chợrõ là oai. Mắt
tinh nhìn thấu màn đêm tối Chân
khỏe chạy nhanh giữa sáng ngày. Rúc
rích trong bồ khi gặm nhấm Ồn
ào dưới ruộng lúc ăn nhai.
Kẻ
sĩ Xuân về Tết chẳng...
eo…! Dẫu cho thơ phú rẻ hơn bèo. Trên
tường dán tạm đôi tranh Chuột Trước
cửa trưng suông một chữ
“Nghèo”. Bếp
lửa treo niêu cười méo mó Xe
tàu cấm rượu thổi leo teo.
Đầu
Xuân thả bút viết đôi dòng Giữa
tiết giao hòa rực pháo bông. Một
Đảng đưa đường luôn quyết chí Toàn
Dân góp sức mãi kiên lòng. Đa
phương hội nhập bền non nước Nhất
lối xây nền vững núi sông.
Khoảnh
khắc thời gian sắp chuyển mùa Thiêng
liêng, kỳ diệu tự ngàn xưa. Giao
thừa nhộn nhịp hương xuân tới Năm
mới mơn man ngọn gió lùa. Tiếng
tóc thì thầm bên gối cũ Nhịp
già ngấp nghé cuối song thưa.
Xuân
đã về theo cánh én bay Thầm
thương bên suối cội mai gầy. Thơ
không tri kỷ thơ thành nhạt Rượu
chẳng bạn hiền rượu hóa cay. Thế
sự giận người tài biến hóa Nhân
tâm oán kẻ khéo tô bày.
KìaXuân
gãChuột
đứng hàng đầu Chữ Lợi vần Danh khéođụng nhau. Quân
tử thế cùng im bụng
nín Tiểu
nhân lúc tậnlắng tai cầu. Cuộc đời vẫn lắm người sân hận Nhân thế còn nhiều kiếp khổ đau.
Rực
rỡ ngàn hoa nở thắm tươi Cờ
sao lộng lẫy bốn phương trời. Mai
đào lan quất tràn muôn nẻo Chuối
bưởi cúc hồng tỏa khắp nơi. Đất
nước thanh bình tròn nghĩa cử Gia
đình hạnh phúc vẹn tình đời.
Theo
đời lập nghiệp phải xa quê Đã
mấy mươi năm tết chẳng về. Nhớ
cổng nhà xưa đầu xóm núi Thương
con hẻm cũ cuối triền đê. Song
thân quạnh bóng miền xa vắng Ruột
thịt tha phương chốn bộn bề.