Cũng
muốn dưới cằm để mớ râu Cho
ra lớn bé,
nhát hay ngầu. Quan
Công khi trước nhiều chiêu hiểm Gia
Cát thuở nào lắm kế sâu. Hảo
hán muôn nơi nhìn đã ngán Giai
nhân khắp xứ ngó thêm sầu.
Nhìn ảnh Xuân Khu ngoại sáu ba Trong
hình rõ dáng võ sư già. Râu
này chắc hẳn không người sợ Dáng
ấy e chăng có bà nhà. Thi
hứng dạt dào nâng ngọn bút Bạn
thơ hồn hậu khắp gần xa.
Xuân
dường đã trải khắp muôn nơi Kìa
bóng thiều quang chiếu rạng ngời. Phây-búk
người nhiều sao vắng vẻ Za-lô bạn lắm vẫn xa xôi. Hay
cơn mộng huyễn còn đang mải Phải
giấc hoàng lương đã tỉnh rồi.
Đường
sá xa xôi lắm nhọc nhằn Cảm
ơn thi hữu ghé nhà Văn... Cành
xuân lắng đọng hoa tiêng tiếc Nhà
khách đơn sơ chủ đãi đằng. Ngõ
trúc xanh trong hồn mặc khách Vườn
lan thơm ngát nghĩa kim bằng.
Phúc
của trời ban, lộc của trời Chín
mươi tuổi hạc–
Mẫu thân ơi...! Tám
con dạy dỗ tròn công Mẹ Một
gánh lo toan vẹn kiếp người. Sắc
đỏ hồng ân tâm đức rạng Mầm
xanh thắm cội nghĩa nhân ngời.
Trời
Nam mây trắng ngẩn ngơ trôi Con
tạo vần xoay bước chuyển dời. Lãng
đãng chân mây mờ cố quận Mịt
mù cuối biển thẳm trùng khơi. Xuân
sang chén rượu ai đưa đẩy Tết
đến câu thơ bạn gọi mời...
Gốc
Việt thiêng liêng tiếng gọi “Làng” Quê
nhà một chốn nhớ mênh mang. Bốn
mùa rêu phủ hồn xưa vọng Vạn
thuở sương hòa nắng mới chan. Đất
giữ lệ người tình mãi trọng Đời
vun phép nước nghĩa cao sang.
Chuột
đời vốn sẵn lại còn sang Năm
mới tranh ngôi thật sỗ sàng. Trăm
họ bị đè thêm oặt cổ Vạn
nhà phải gánh nặng phùng mang. Thương
bao thiếu nữ đà ly xứ Xót
bấy trai tân phải bỏ làng.
Xuân
tới tình thơ lại dạt dào Mang
vần xướng họa gửi lời trao. Thịnh
gia kẻ nhiễu không còn đáo Vượng
quốc quan tham cũng hết đào. Giàu
bạc lên chùa làm việc hảo Sang
tiền đến viện giúp công lao.
Bận
việc “cày thơ” tết chửa về Hôm
nay mãn tiết mới thăm quê. Tàu
bay giá rẻ tha hồ vét Xe
grab đường dài thoải mái ve. Mẹ
vẫn dành con phần bánh đúc Em
còn đãi chị món gà tre.
Xuân
này chị Chuột bước
lên ngôi Thế
chỗchàng
Heokiếm chác mồi. Lén
lút hang cùng chân lục lọi Rập
rình hẻm tối mắt săm soi. Nghe
người động đậy run run cúi Ngán
mẽo đi qua thấp thỏm ngồi.
Giở
nón đong tình nghĩa thế gian Đo
lòng trắc ẩn chốn quan san. Ngồi
xem đạo lý vô thời mạt Đứng
ngó thường cương tới độ tàn. Vị
đắng trăm năm dường lại trỗi Nỗi
sầu vạn cổ dễ gì tan.