Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 13 tháng 2, 2020

Hương đời



Nếu biết mỏi mòn đợi nữa chi
Trăm năm hẹn ước cũng nên gì...
Vì đâu biển níu xin thuyền lại
Cũng bởi trăng hờn theo gió đi.
Kẻ ở người trông sương phủ tóc
Ngày qua tháng trở lệ tràn mi.

Chiếu thơ Xuân



Ngày Xuân mình ghé chiếu thơ Đường
Gặp gỡ tao nhân khắp bốn phương.
Soi luật thất ngôn tìm sợi nhớ
Gi vần bát cú nẩy cung thương.
Lời quê hiếu thảo vừa thưa gửi
Giọng khách tài hoa đã vấn vương.

Đừng vội đến trường



Cô-Vi Vũ Hán – họa khôn lường
Đừng vội... Ai ơi! Mở cửa trường...!
Thà phải vắng thầy xa lớp học
Còn hơn tắc viện thiếu ga giường.
Ông bà, cha mẹ cùng đùm bọc
Chú bác, anh em biết sẻ nhường.

Mộng vàng



Xuân đến bên ai đẹp dịu dàng
Muôn vàn thi vị gót hồng mang.
Và em nhẹ hé vầng thanh tú
Để gió nghiêng say ánh mộng vàng.

Dẫu một lần



Mười bốn tháng Hai đã đến gần
Nguồn vui đón lễ hội tình nhân.
Nụ yêu đông cũ còn e ấp
Lời hứa thu nao cứ ngại ngần.
Anh rót vần thương hòa nhịp thở
Em trao duyên mộng gối vòng xuân.

Valentine



Lễ này đích thị của người Tây
Hội nhập dân ta mới vẽ bày.
Hoa tặng xôn xao làm trẻ sướng
Quà mừng tíu tít để già ngây.
Ta thành hạc độc trong hiu hắt
Bậu hóa uyên ương giữa đủ đầy.

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2020

Đẹp quá... Xuân...!



Ta đón em về buổi tiễn Đông
Tươi xanh hoa lá ấp e hồng.
Bút thơ chừng muốn vương màu mực
Sắc nụ đang chờ trổ cánh bông.
Phơi phới nhành tơ phô nét thắm
Xốn xang đất ấm ủ hương nồng.

Bốn lão...

(Nhật Minh, Tấn Hoàn, Quang Cảnh, Bình Diệp)



Bình mời buổi sáng uống cà phê
Minh Nhật trời trong nắng gió về.
Hoàn nét xuân xanh còn ở lại
Cảnh này rất hợp bốn chàng mê.

Xuân về đâu...?



Mải nhìn con sóng vỗ về đâu...
Lỡ bước sang ngang trái nhịp cầu.
Bao nỗi đục trong tràn nẻo vắng
Mấy phen chìm nổi nặng lòng sâu.
Trăng xưa đã vỡ đôi bờ lạnh
Bến cũ còn nguyên một dáng sầu.

Nỗi tơ lòng



Tự đỗi đời rong một chuyến tàu
Quê nghèo giã biệt lệ thầm lau.
Ngàn hương đất mẹ lâng tiềm thức
Khắp nẻo trời nam mộng gấm màu.
Nhưng chữ công thành không thắm tỏ
Nên niềm hiếu nghĩa cứ hờn đau.

Vô tranh



Nhủ lòng muôn sự hãy vô tranh
Dẫu phải đơn côi bước độc hành.
Cõi tạm mang sầu vì huyễn mộng
Ta Bà gánh thảm bởi hư danh.
Đường đời chẳng lạ câu hưng phế
Nẻo thế hằng quen chuyện bại thành.

Xướng họa: BẾN BỜ



Bài xướng:
Bến bờ

Xao xuyến đào mai hé nhụy chờ
Mừng ngày tao ngộ đẹp vườn thơ.
Tương Kỳ nắng sớm vui mùa hẹn
Đồi Sứ trăng thanh tỏ dốc mờ.
Dạo khúc tri âm say nhịp sống
Gieo vần tri kỷ nối đường tơ.

Thứ Ba, 11 tháng 2, 2020

Tập viết thư pháp



Thư pháp đôi dòng viết tập chơi
Cũng là cái thú ở trên đời.
Tình thương điểm nét dường không nghỉ
Nghĩa khí tô son chẳng chịu ngơi.
Mong dốc lòng nghiên bừng chí cả
Cố nâng tay bút rạng tâm ngời.

Hoãn thơ ca



Từ ngày có dịch Cô-rô-na
Tránh họa lây lan chỉ ở nhà.
Tắm biển vui chơi chừng hạn chế
Ra đường ca hát chẳng đi xa.
Che đầu, bịt mũi khi qua phố
Bít mặt, bưng mồm lúc bước ra.

Quê hương

(Giao cổ đối)



Bức họa miền quê nét rạng ngời
Cho niềm cảm hứng sẵn sàng khơi
Mây lần lữa nhuộm trời xanh thẳm
Thả nắng vàng hoe gió vẽ vời.
Đám vịt ngoài kênh ầm ĩ tắm
Con đò dưới bến nhẹ nhàng bơi.

Xuân tơ tưởng



Mới gặp lần thôi đã đắm say
Để ta tơ tưởng suốt đêm ngày.
Khuôn trăng rực rỡ bên bờ mộng
Suối tóc mượt mà trong gió lay.
Mỗi bước người đi tươi sắc tỏa
Từng nơi em tới đượm hương dày.

Dịch Cô-rô-na



Dịch phổi lây sang lãnh thổ ta
Đến từ Vũ Hán Cô-rô- na.
Khẩu trang bịt miệng ngăn tà quỷ
Bột giặt rửa tay chặn ác ma.
Nhà nước ra quân lo chống lại
Nhân dân cảnh giác để phòng xa.

Soi gương



Giật mình ngoảnh lại bóng xuân qua
Ngó sát vô gương có phải là…
Tóc bạc trông xa còn bạc thiểu
Da mồi nhìn kỹ thấy mồi đa.
Băn khoăn chẳng biết chân hay giả
Bối rối không phân chính với tà.

Thứ Hai, 10 tháng 2, 2020

Đại dịch Cô-rô-na phú



Hỡi ôi...!
Từ đất Trung Hoa
Đến quê Vũ Hán.

Cô-rô-na mặc sức hoành hành
Đại dịch cúm ngang nhiên khuếch tán.

Chưa rõ nguyên nhân
Đã thành quốc nạn.

Bệnh lan nhanh từ Á sang Âu
Dịch truyền thẳng qua làng đến bản.

Nước Trung Hoa chao đảo, chục t đô rơi rụng tiêu tan
Tỉnh Hồ Bắc ngả nghiêng, trăm triệu người hoang mang chán nản!

Hay – Dở

(Ngũ độ thanh; Nhị bát điệp; Độc vận)



Nó ngẫm ta bàn sự dở hay
Cho rành thứ dở gợi lời hay.
Dù hay nghĩ dại thì đâm dở
Dẫu dở tan đần lại hóa hay.
Cõi thế kia vừa hay chợt dở
Anh hào nọ mới dở liền hay.