Bực gì hơn bực phải
mần thinh
Đây đó thản nhiên
phủi chữ tình.
Những giọng xàm ngôn
nghe đã ngán
Muôn lời hoa ngữ
ngẫm mà kinh.
Cọp beo nem nép chờn
trâu ngựa
Tôm tép vênh vang
dọa cá kình.
Thơ phú chớ hòng
khuyên kẻ ác
Bao giờ đêm hết để bình minh…
Bực gì hơn bực phải
mần thinh
Đây đó thản nhiên
phủi chữ tình.
Những giọng xàm ngôn
nghe đã ngán
Muôn lời hoa ngữ
ngẫm mà kinh.
Cọp beo nem nép chờn
trâu ngựa
Tôm tép vênh vang
dọa cá kình.
Thơ phú chớ hòng
khuyên kẻ ác
Bao giờ đêm hết để bình minh…
Em một loài hoa vốn
nhỏ nhoi
Khiết thanh thơm
ngát hiến dâng đời.
Mảnh mai bông trắng
vờn theo gió
Mềm mại nhành tơ
hiến tặng người.
Kẻ ghét chê hoài – “Tình ái thói”
Người yêu thú mãi –
“Nhụy hương trời”.
Bách nhân bách khẩu
làm sao được
Lặng lẽ nồng thơm lặng lẽ cười...!
Bài xướng:
Tự
bạch
(Tiệt
hạ)
Cứ ngỡ mình hay ấy
vậy mà…
Đăng hoài mới biết
rõ ràng ta…
Đường thi họ phán
y như thể…
Lục bát người chê
giống tựa là…
Mấy thuở theo đòi
không nhẽ lại…
Bấy lâu vời vẽ ngẫm
thì ra…
Văn chương mới biết
ngàn năm vẫn…
Thi sĩ lơ ngơ kiết cú... và…
Bài
xướng:
Quảng
cáo
Ông này xấp xỉ bảy
mươi thôi
Chỉ biết làm thơ, đứng
với ngồi.
Ăn uống mỗi ngày
ba bữa sạch
Rượu bia cả tháng
một thùng trôi.
Muốn xem hoa quả
trên đồi núi
Thích ngắm san hô dưới biển trời.
Thi đấu bóng bàn
không biết mỏi
Ai mà cần bạn… đến tìm tôi…
Bài xướng:
Mùa
xuân đất nước
Phong cảnh xuân
sang thật tốt lành
Non sông rực rỡ đẹp
như tranh.
Quá trình đổi mới
đang vươn tới
Phát triển mạnh giàu đã tiến nhanh.
Xã hội văn minh
thêm rõ nét
Giang sơn gấm vóc
mãi ghi danh.
Con đường bước tới
chân trời sáng
Đất nước ngàn năm giữ lịch thanh.
Bài
xướng:
Xuân
tập viết thư pháp
Thư pháp đôi dòng
viết tập chơi
Cũng là cái thú ở
trên đời.
Chữ Tình ta vẽ tình chan chứa
Câu Nghĩa
mình tô nghĩa vợi vời.
Mơ dốc lòng nghiên
bừng chí cả
Mong nâng tay bút
rạng tâm ngời.
Trên tờ giấy tỏ lòng
trinh bạch
Cố tạo cho nên một vế Người.
Kéo cày năm tháng
có buồn không
Đủng đỉnh làng quê
mượt lúa đồng.
Lẳn cổ lèn vai lầm
cánh ruộng
Dầm mưa dãi nắng dạt
bờ song.
Xót “thân nhai lại”
thân sao cực
Nặng “kiếp bò bê”
kiếp phải gồng.
Góp sức cho đời thơm
lúa gạo
Cỏ rơm mòn mỏi khó nên công…?
Bài xướng:
Tức
cảnh sinh tình
Thánh thiện hình
kia mấy kẻ ngờ
Sinh tình tức cảnh
khảm vần thơ.
Đôi hòn đảo mọng
bày ngơ ngẩn
Một cửa hang sâu
ngó thẫn thờ.
Nhớ liễu đêm kề
tâm ngóng đợi
Khơi lòng buổi cận
dáng tìm mơ.
Trời ban đất tặng
sao mà giống...
Thánh thiện hình kia mấy kẻ ngờ.
Thơ đề ảnh.
Ngõ vắng... ai làm mặc kệ ngươi
Riêng ta cứ dẫm đạp cùng... cười...
Đường qua xóm bậu còn đang mới
Lối lại nhà bầm hẳn vẫn tươi.
Chớ bảo “đầu bò” không trọng luật
Xin thưa “kế hoạch” chẳng chiều người.
Thôi thì... chịu khó xem... mần lại
Nhắn nhủ... coi chừng kẻ phá chơi.
(Ngũ độ thanh; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)
Ngàn năm giữ đạo
khắc an lành
Hãy chớ mưu cầu cảnh
lợi danh.
Phải biết nuơng lời
ru nghĩa vẹn
Cần mang trải ý diễn
tâm thành.
Hương ngời níu trọn
tình luôn tỏ
Đức cả vun đều phận
mãi thanh.
Gạt nẻo hồn nhơ hiềm
khích giũ
Đừng mơ thế lực để tranh giành.
Nào đã bao giờ được
thảnh thơi
Em đi trang trải
giữa dòng đời.
Nét xuân phảng phất
trên khuôn mặt
Khóe mắt long lanh
dưới ánh trời.
Nhớ lại một thời
khi đắm đuối
Quên đi năm tháng
lúc chơi vơi.
Bao phen gánh nặng
vai không mỏi
Gắng bước đường xa giữ lấy lời.
Bài xướng:
Tạm
biệt năm 2020
Năm tròn vất vả
cũng lùi sâu
Thảm họa triền
miên quá đỗi rầu.
Chính phủ bao ngày
lo liệu trước
Dân tình những việc
tiếp làm sau.
Đừng thêm nẫu hận
vì cô vít
Chớ vẫy buồn than
bởi nhịp cầu.
Tới đỉnh cao vời
ta nhẫn nại
Xây đời hạnh phúc mãi bền lâu.
Bài xướng:
Đời Trâu
Xưa giờ cứ nghĩ “Khỏe như Trâu”
Vắt họ... bao năm
vẫn chửa giầu.
Đổi kế nghề nông
cày xí nghiệp
Thay đời máy thợ cấy
đồng sâu.
Ngô khoai hớn hở
lên hàng hiệu
Gạo thóc eo sèo
giá ngọc châu.
Ruộng mật bờ xôi
thành phố mới
Tan tầm hối hả chẳng nhìn nhau.
Bài
xướng:
Thanh
thản
Nhiều tiền lắm bạc chớ khoe khoang
Bả Lợi mồi Danh tớ chẳng màng.
Biệt phủ nhà sang rồi cũng tiệt
Cao lầu xế hộp chết không mang...
Tâm hồn phấn khởi là vui nhất
Sức khỏe bình yên mới trữ tàng.
Đượm nghĩa giàu tình... Ôi tuyệt hảo!
Cuộc đời thanh thản mãi an khang.
Bài
xướng:
Nghẹn
thơ
Mắc nghẹn thơ sao
bỗng lạc thần
Đề tài năm mới thật
phân vân...
Bâng quơ hoa nở không
màu tết
Buồn bã tình lan
chút sắc xuân.
Chẳng lẽ năm vần còn
tử vận
Thực thì bảy chữ vẫn
gian truân.
Mùa chưa tươi thắm
trên dòng nhớ
Chờ mãi quyên ca khúc hợp quần.
Chánh niệm thiền
tâm chốn Phật đài
Hiện tiền nhân quả
rõ không sai.
Tam quy ngũ giới rời nguy khốn
Lục dục thất tình
khởi nạn tai.
Gương hiếu Kiền
Liên người kính trọng
Hạnh từ Thị Kính
sách ghi bày.
Thiên kinh giảng dạy
luôn hành thiện
Đời Đạo dung hòa phúc đáo lai.
Hay tin danh ca Lệ Thu trọng bệnh lại thêm nhiễm Cô-vít, nhiều người yêu mến chị đều thầm cầu nguyện cho chị mau qua cơn nguy biến.
Canh trường văng vẳng
giọng ai ca
Niệm khúc du dương
khiến lệ nhòa.
“Tiếng sáo thiên
thai” say ý bậu
“Con thuyền không
bến” dột lòng ta.
Cung trầm ấm áp
đan trìu mến
Nhịp bổng chênh
chao dệt ái hòa.
Một kiếp dư âm
hoài vọng mãi
Thương người mang nặng nghiệp cầm ca.
Hơi lạnh len vào cả
suối khe
Cuối năm trở gió đợi
người về.
Uốn cành mai đẹp
nghe thương nước
Hé nụ đào tươi thấy
nhớ quê.
Chí nguyện người đi
luôn khắc khoải
Tình trường kẻ ở mãi
u mê.
Xuân sang chúc tụng
nhau tài lộc
Năm mới đoàn viên dạ thỏa thuê.
Thú
nhàn 1
Mênh mang trời nước
khói lồng mây
Vỗ giấc ngư ông cạn
hũ đầy.
Bóng nguyệt âm thầm
như muốn đắm
Con thuyền lặng lẽ
tựa đang say.
Chiều buông ong bướm
thôi vời vẽ
Đêm xuống văn thơ
lại đặt bày.
Ngọn gió đi hoang
vừa cợt nhẹ
Hương rừng ngan ngát tỏa quanh đây.
“Thời lai đồ điếu thành công dị
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa”
(Đặng Dung)
Bài xướng:
Cảm thán
Tro
tàn ngọn lửa biết về đâu?
Vận
hết hùng anh ngậm tủi sầu.
Rồng
mạnh cúi đầu kinh lũ tép
Hùm
thiêng gục mặt sợ bầy trâu.
Mồi
danh đã khiến bao người lụy
Bả
lợi làm cho lắm kẻ cầu.
Sự
thế chuyển vần hưng lại phế
Ngồi buồn mượn bút cảm vài câu.