Tân Sửu xuân sang
rợp bóng cờ
Mai đào hé nụ nối
duyên tơ.
Lung linh Bà Rịa
ngời câu nguyệt
Rạng rỡ Vũng Tàu đẹp
ý thơ.
Với Đảng đồng lòng
gìn non nước
Cùng Dân gắng sức
giữ cơ đồ.
Hai miền phấn đấu
xây đời mới
Hạnh phúc muôn người thỏa ước mơ.
Tân Sửu xuân sang
rợp bóng cờ
Mai đào hé nụ nối
duyên tơ.
Lung linh Bà Rịa
ngời câu nguyệt
Rạng rỡ Vũng Tàu đẹp
ý thơ.
Với Đảng đồng lòng
gìn non nước
Cùng Dân gắng sức
giữ cơ đồ.
Hai miền phấn đấu
xây đời mới
Hạnh phúc muôn người thỏa ước mơ.
(Tiệt
hạ)
Mặc Xuân mặc Tết cớ
chi mà…
Mỗi đợt giao mùa lại
khiến ta…
Tóc bạc trông qua
mà cứ ngỡ…
Da nhăn ngó lại giống
như là…
Ba chân khập khiễng
xem chừng sắp…
Bốn mắt nhập nhèm
chợt nhớ ra…
Đào đỏ mai vàng
khoe sắc để…
Bút nghiên đeo mãi biết chăng thà…
Cách
đây 48 năm, nhân đi công tác về đơn vị vào
dịp đầu xuân,
Lê
Giao Văn tôi
được Bưu
tín viên trao lá thư của “người
cũ”
đã
có chồng cách đó 4 năm gởi đến. Một sự bất ngờ nên
vô cùng xúc động,
sau
đó cao hứng, trong lá thư hồi âm tôi có bài thơ này. Nay ghi lại với tất cả nỗi
niềm hoài cảm.
Giọt tình khô cạn
lại thầm loang
Dẫu biết, Mai xưa đã
úa vàng.
Áo cưới – mấy mùa
co mối chỉ
Thơ tình – một dạo cháy phòng loan!
Pháo hồng giục giã qua đầu ngõ
Duyên nợ trôi xuôi
tận cuối ngàn.
Trang báo Xuân xưa
thơ đọc lại
Còn nghe đau nhói... trái tim chàng!
Chứng tích tại Nhà tù Phú Quốc.
Kẽm gai năm mặt lưới
quây màn
Chuồng cọp kiểu
này thật dã man.
Ngồi thẳng nhọn
gai đầu thử sức
Cởi trần bỏng cát
nắng thi gan.
Yên thì mỏi mệt cơ
teo cứng
Động lại đớn đau sức
kiệt tàn.
Phú Quốc xưa giam
người cộng sản
Ác còn hơn “Địa Ngục Trần Gian”.
Chào mừng Đại hội
thứ Mười Ba
Phấn khởi mừng vui
khắp mọi nhà.
Dẫn lối Bác dìu Dân
tiến bước
Đưa đường Đảng chỉ
Nước vươn xa.
Chung tay hội nhập
tầm cao mới
Đoàn kết giao lưu
thế vững đà.
Hạnh phúc về trên
toàn đất Việt
Cờ hồng phấp phới khúc hoan ca.
Bình minh trải nắng
vạt ươm vàng
Tỏa ánh hiên nhà dọi
ngưỡng loang.
Bấc lạnh âm thầm
vây nẻo ngõ
Hồng tươi rực rỡ nở
bên đàng.
Nhìn hoa nụ trổ
hoài khoe thắm
Vọng cảnh ong vờn
mãi lướt ngang.
Đã mộng xuân về
quanh buổi sáng
Lòng nghe rộn rã thả mơ màng.
“Lưỡng tự thanh phong khi tại vị
Đa nhân quý trọng lúc từ quan...”
Bài xướng:
Một
chữ “Liêm”
Bốn năm Tổng thống
xứ cờ hoa
Dân đặt niềm tin,
nước thuận đà.
Đại dịch nhùng nhằng
tan bọt nước
Tiểu nhân rình rập
khoét sơn hà.
Đồng minh trắng bạc
thù ra bạn
Thế sự vàng thau
Phật hóa ma.
Một chữ “Liêm” đời
sau mãi nhớ
Về thôi! Danh lợi có chi mà…!
Bài xướng:
Tứ trụ...
Trọng nhân trọng
nghĩa trọng người tài
Phúc đức cao dày
Phúc đáo lai.
Chính đảng bền,
sơn hà phát triển
Huệ đường mạnh, đạo
lý thông khai.
Dân thì quyết chí,
lòng như một
Đảng đã vươn tầm,
thế gấp hai.
Con cháu Lạc Hồng,
luôn khát vọng
Nước hùng đợi! Tứ trụ chung vai.
(Ngũ độ thanh; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)
Niềm thương rộng mở
diễn bao lời
Gửi những hương
tình tới bạn chơi.
Nghĩa cả duyên
lành luôn trọn quý
Màu tươi phận thắm
mãi xinh ngời.
Ươm cành hạnh phúc
lưu ngàn cõi
Ghép chữ thanh
bình điểm vạn nơi.
Nguyện ước điều
minh vào gõ cửa
Hồn trung đức vượng nẻo hiên đời.
Ngồi buồn tớ cũng họa cho chơi
Để chú vui chung sướng đã đời.
Tựa luật Đường thi
sao bỏ trống
Như bò cày ruộng
ngỡ buông lơi.
Những toan dương bút
mơ gom chữ
Còn muốn đem thơ
thích vá trời.
Nói thiệt chúng
mình văn vẻ đã...
Cho thiên hạ nói... úi chà ơi...!
Còn thơ thời lại họa
lo chi
Hai Lúa như ta có
ngại gì...
Mặc thế dù bao người
rẻ rúng
Thây đời dẫu lắm kẻ
khinh khi.
Thơ làm lúc lắc
mong thư giãn
Rượu uống say sưa
xỉn ngủ khì.
Ba vạn sáu ngàn ngày
chả mấy
Âu mình chẳng thẹn bậc tu mi.
Trâu vàng sắp sửa
nhận bàn giao
Chuột hỡi nhanh
tay sắp việc nào.
Dịch bệnh ngăn rồi
vui dạ trẻ
Thiên tai chặn đứng
sướng lòng sao.
Thành công đại hội
tầm cao mới
Thắng lợi nước nhà
thế đứng cao.
Biển đảo biên
cương bền vạn thuở
Việt Nam – Tổ quốc rực cờ sao.
Mai đào giá lạnh
ngẩn ngơ bông
Ai nhóm cho thơ ngọn
lửa hồng.
Có phải tết đang về
trước ngõ
Hay là xuân đã đến
ngoài song.
Thương quê chợt
xót giàn hoa tím
Nhớ xứ càng thương
đám cải ngồng.
Dĩ vãng hiện về se
sắt dạ
Hỏi người cố quận thấu tình không.
Những nấc thang
kia tựa lối trời
Dâng niềm cảm xúc
lạ kỳ ơi...
Long lanh vạt nắng
hòa hương sứ
Nhè nhẹ hơi sương
rộn tiếng người.
Tượng Chúa uy nghi
tay rộng mở
Hòn Bà trầm mặc
dáng xa khơi.
Tạo nên vẻ đẹp
càng tao nhã
Một điểm tâm linh khó tả lời.
Ai người thấu cảm
những niềm tây
Tết đến không dưng
ngấn lệ đầy.
Mầm hận bao năm chừng
vẫn đó
Nỗi sầu vạn cổ mãi
còn đây.
Canh khuya thấy
xót nhành mai lạnh
Khắc quạnh càng
thương dáng liễu gầy.
Biết đến bao giờ
quay trở lại
Những ngày thân ái tựa như mây.
Tặng bạn già Trương Quang Phục.
Chặng cuối đường đời hỏi mấy ai...
Chăm lo học lỗi quá
nhiều bài...?!
Lên voi lắm kẻ thường xin vái
Xuống
ngựa nhiều em chả vãng lai.
Mới tỏ... xuân tình xanh bởi tại...
Rằng hay... nghĩa cả đượm do vài...
Vô thường, nghĩ ngợi làm chi mãi...
Vui nhé bạn già... hẹn một mai...
Bài
xướng:
Nhớ
đời
Cụ về Kim Bảng – đất Hà Nam
Vào quán “Chim to...” nhớ phải làm...
Se sẻ chiên giòn... ngây ngất khoái
Chào mào nướng mọi... vật vờ ham.
Anh thèm xả ớt nhòm vui vẻ
Chị ghét hành hoa nguýt xạo xàm.
Tửu lượng tăng dần mê... “đẽo đá”
Thân già vẫn dại... vẫn còn tham.
Bài xướng:
Ba
không…
Bịt mắt, che tai,
nói giản lời
Đâu cần lý giải việc
trời ơi…!
Nhìn xem vũ trụ
luân thường chuyển
Ngẫm thấy trần
gian vật đổi dời.
Phúc họa muôn điều
ân lẫn oán
Bạc tiền vạn kế đẫy
rồi vơi.
Con người muốn giữ
bình tâm lạc
Hãy bớt sân si chuyện thế thời.
Bực gì hơn bực phải
mần thinh
Đây đó thản nhiên
phủi chữ tình.
Những giọng xàm ngôn
nghe đã ngán
Muôn lời hoa ngữ
ngẫm mà kinh.
Cọp beo nem nép chờn
trâu ngựa
Tôm tép vênh vang
dọa cá kình.
Thơ phú chớ hòng
khuyên kẻ ác
Bao giờ đêm hết để bình minh…
Em một loài hoa vốn
nhỏ nhoi
Khiết thanh thơm
ngát hiến dâng đời.
Mảnh mai bông trắng
vờn theo gió
Mềm mại nhành tơ
hiến tặng người.
Kẻ ghét chê hoài – “Tình ái thói”
Người yêu thú mãi –
“Nhụy hương trời”.
Bách nhân bách khẩu
làm sao được
Lặng lẽ nồng thơm lặng lẽ cười...!