Bao
năm cách trở đến nay về Đà
Nẵng một thời phố của quê. Mắt
kiếm rửa tình chiều quán khách Áo
bào nhặt bụi chốn sơn khê. Thanh
Bình môi đắm bài thơ tặng An
Hải trăng say mái tóc thề.
Gom
dầy hạt nắng ủ tình đông Để
trái tim côi lại ấm nồng. Đã
phải bao ngày chan lệ đẫm Luôn
sầu những thuở chịu phòng không. Đèn
hiu hắt rọi nhòa
chân bấc Phận
lững lờ trôi vắng nhịp cồng.
Ve
sầu rả rích tận tầng không Báo
hiệu hè sang đỏ phượng nồng. Nhớ
tới trường xưa thời mực tím Nhìn
về lớp cũ thuở khăn hồng. Thầy
cô ấp ủ tương lai sáng Bè
bạn mơ màng hạnh phúc trong.
Gặp
gỡ họp kỳ Cựu chiến binh Mừng
vui tay nắm chặt thân tình. Thi
đua phát biểu xây đoàn kết Sôi
nổi luận bàn chống hữu khuynh. Chính
sách chủ trương luôn mẫu mực Phong
trào nếp sống nhớ văn minh.
Một
đoàn tuấn mã rẽ chân non Chẳng
ngại đèo cao gối gót mòn. Dốc
đứng sá chi lầm cát bụi Đường
trường đâu ngại dãi mình thon. Khi
phi nước đại nghênh bờm giỡn Lúc
hý ngàn xa thả vó giòn.
Lặng
lẽ trông chiều tím biển khơi Bờ
xa vẳng lại tiếng ru hời… Quay
tìm lối mộng đang mờ thẳm Chỉ
thấy ân tình đã cạn vơi. Ảo
não hồn thu chờ vạt nắng Trầm
ngâm bóng hạc ở phương trời.
Thi
Đường xướng họa mãi vang xa Tiếp
bước cha ông… lớp trẻ già… Cả
nước bảo tồn thơ tích cổ Toàn
dân gìn giữ vốn tinh hoa. Ngàn
năm tỏa sáng trong trời Việt Muôn
thuở trường tồn giữa đất ta.
Chúc
mừng tuổi cụ chín mươi hai Trịnh
tộc – Đào gia, phúc trải dài. “Đừng bảo, xuân tàn hoa rụng hết Đêm qua, sân trước một nhành mai”. Một
đời dạy học trồng cây đức Mấy
kiếp tu nhân phát lộc tài.
Nắng
trải đồi cao óng ánh vàng Đường
về quê bạn bước thênh thang. Qua
hồ bán nguyệt sen thơm ngát Tới
núi cô Tiên cúc dịu dàng. Đây
cảnh đào nguyên chim hót vọng Kìa nơi hoa thắm bướm vờn sang.
Bâng
khuâng ta đợi bóng thu sang Mong
sớm hè đi kẻo lỡ làng... Dưới
lẵng sen tàn hương thoảng ngát Trên
cành ve lặng tiếng còn vang. Cúc
khoe nhụy thắm phơi nhành biếc Lá
rụng vườn xưa điểm sắc vàng.