Vẫn
mịt mờ xa tít nẻo đường Bao
lần vấp ngã dạ hoài vương. Ngày
kia nguyệt ảnh soi còn vướng Buổi
nọ màn đêm vén đã tường. Bởi
tị người đem lòng chắn ngưỡng Nên
buồn mộng tắt lửa dừng hương. Chưa
là ngọn đuốc miền cao thượng Kẻ
sợ đèn hơn ấy lẽ thường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét