Hành
trình thăm lại đảo Côn Lôn Địa
ngục trần gian thấu ngọn nguồn. Búa
đập đá xưa âm vẫn vọng Thơ
đề trường cũ lệ còn tuôn. Chim
reo nhớ buổi Cần Vương giục Gà
gáy tưởng đêm Nghĩa Thục dồn.
4. Phép tựu cú đối: Phép đối này cũng gần
giống như cú trung đối, nhưng thoáng hơn. Mỗi câu trong liên có tiểu đối thật
chặt, nhưng vế còn lại không đối. Như:
Trái
ý nghịch lòng hay cố vẽ Câu
chì tiếng bấc lại càng xa
Dốc
ngược ngày nào đạp đá leo... Rừng
khuya sấm sét, máy bay vèo... Màn
đêm lặng lẽ chừng mươi phút, Pháo
đạn râm ran cả mấy đèo. Giải
phóng miền nam lời Bác dạy, San
bằng bốt giặc tiếng quân reo.
Thương
binh hữu xạ tự nhiên hương Để
lại sau lưng cảnh mến thương. Xung
trận qua bom luôn bất khuất Hành
quân vượt đá vẫn kiên cường. Tiếng
ca vang mãi trong ngày kết Lời
hẹn bừng lên suốt dặm trường.
Núi
nhỏ Vũng Tàu dáng vẹn nguyên Xa
nhìn đẹp lắm, mãi bình yên. Dưới
chân phố xá kề cao ốc Mặt
nước tàu ghe cạnh đốc thuyền. Anh
thích cầm chèo khua giỡn sóng Chị
mừng câu hát vịnh khơi duyên.
Ngắm
bụi tre ngà trổ búp măng Ngẫm
xem sinh tử luật luân hằng. Mưa
sa gió táp tình thay đổi Nước
chảy đá mòn kiếp phủi văng. Gương
sáng Thoại Khanh ngời hiếu nghĩa Tiếng
thơm Dương Lễ trọn kim bằng.
I. Sáu
chín mùa vui giữa cõi trần Việc
nhà việc nước trọn tình thân. Luật
Đường xướng họa chung hòa điệu Lục
bát giao lưu nối hợp vần. Tiếng
nhạc khoan thai làn gió thoảng Chữ
Tâm nhân hậu ấm lòng dân.
Cũng
bởi vì ai quá đợi chờ Cho
người lữ khách dệt niềm mơ. Trăng
tròn lúc tuổi duyên chưa bén Bóng
xế khi chiều phận hững hờ. Vẫn
biết bóng hồng chen giấc mộng Nên
dùng ngòi bút tạc vần thơ.
Vũng
Tàu biển hát thật du dương Tiếng
sóng reo vui mọi nẻo đường. Côn
Đảo lừng danh vang khắp chốn Hồ
Tràm nổi tiếng tới muôn phương. Yêu
thương phụ nữ quen mưa nắng Quý
trọng anh hùng trải gió sương.
Hội
tụ mùa xuân ở Vũng Tàu Ba
miền gặp gỡ sẽ cùng nhau. Dừng
chân cạnh biển nhìn trăm sắc Thả
gót bên sông dõi vạn màu. Mãi
dạo cung đàn anh hát trước Hoài
chờ nốt nhạc chị ngân sau.
Không
bóng thuyền qua biển vẫn chờ Không
lời ước hẹn cũng nên thơ. Không
duyên chi gặp xui lòng nhớ? Không
phút nào vơi bước dại khờ. Không
kết chỉ hồng thay Nguyệt Lão Không
màng tình khúc biệt Ngu Cơ.
Bạn
bè nhắn nhủ đến chơi thơ Những
ngại đi xa bởi mắt mờ. Lưu
luyến văn đàn không thể bỏ Vấn
vương nghiệp dĩ nỡ nào ngơ. Thi
nhân biết tiếng luôn mời gọi Bằng
hữu nghe danh mãi đón chờ.
Ai
níu được đâu nắng cuối ngày Rượu
trần ai biết cớ sao cay. Hỏi
ai chẳng kẻ khinh vòi vĩnh Đã
mấy nào ai thích đặt bày. Dâu
bể bao kỳ ai có nhớ Đoạn
trường mấy khúc biết ai hay?
Trách
mình trước lúc trách người sai Không
thích thì không đẩy đến ai... Ngày
ấy, sao quên ghi quá khứ? Việc
gì cũng nhớ tính tương lai. Thước
đo nhân cách là đừng chệch Lời
dạy danh ngôn thật chẳng phai.
Lỗi
hẹn mấy lần ngại bậu buồn Mong
người thấu hiểu nhủ lòng thương. Ở
đây thao thức sầu trong dạ Chốn
đó bôn ba vạn dặm đường. Sinh
nhật kề bên không góp mặt Ngày
vui thơ phú cũng đành buông.