Thu
chín mùa đông lặng lẽ về, Lá
bàng gió liệng cảnh buồn ghê. Quyên
già canh vắng không thao thức, Gió
bấc đêm sâu cứ não nề. Ruộng
gặt hôm nào phơi gốc rạ, Người
đi độ ấy động niềm quê.
Cơ
chế thị trường dẫu đổi thay Xưa
nay truyền thống trọng nghề thầy. Mặc
ai hám của tài quay giở Thây
kẻ tham tiền giỏi sở xoay. Mến
trẻ yêu nghề lòng vẫn vững Tôn
sư trọng đạo dạ không lay.
Chiều
qua nắng tắt để qua chiều Phiêu
cảnh thả hồn lạc cảnh phiêu. Dịu
sắc nào vui trong sắc dịu Diều
căng theo gió muốn căng diều. Tím
màu chẳng đủ nên màu tím Tiêu
quyện cho người mải quyện tiêu.
La
cà vợ mắng phải im re Cảm
rảm “sao tui khổ rứa nè!” Thót
ngực còn vang lời xỉa xói Ù
tai lại vẳng tiếng hăm he. Minh
oan xe pháo văng ngoài quán Phân
giải thi thư toạc góc hè.
Xin
về sửa lại mấy câu thơ Chứ
để làm chi chữ “đợi chờ”. Các
ả xem rồi thêm mãi nhớ Bao
chàng ngẫm lại cứ hoài mơ... Thi
nhân mấy bận duyên đành lỡ Lãng
tử bao lần tiếc ngẩn ngơ.
Thơ
dẫn ta đi khắp nẻo đường Núi
cao biển rộng cảnh quê hương. Sắc
màu hoa lá tươi đường nét Giai
điệu sóng reo rộn khắc chương. Mong
hóa thân tằm chung sợi kết Muốn
thành con nhện góp tơ vương.
Hà
Nội ngàn năm đất tốt tươi Thủ
đô văn hiến đẹp bầu trời. Chiến
công oanh liệt vang muôn ngả Sự
tích anh hùng vọng khắp nơi. Hàm
Tử Chương Dương lưu sử sách Đống
Đa, Vạn Kiếp nhớ muôn đời.
Trằn
trọc đêm dài nẩy thú vui Trời
khuya cởi giáp đánh cờ người. Ông
ôm pháo đỏ toan vào trận Bà
ngả bàn son để đón chơi. Những
tưởng binh hùng đưa tốt tới Nào
ngờ pháo hỏng lắc đầu thôi.
Ra
tay chèo chống giữa miền khơi Lặn
lội ngày đêm đến rã rời. Xuôi
ngược mong chờ nơi bánh lái Nổi
chìm trông ngóng ở tay bơi. Sóng
ngầm biển lặng sao coi nhẹ Gió
lộng buồm căng ngỡ gặp thời.
Rượu
uống vừa nâng đã bét nhè Tai
thường nghễnh ngãng ngáo ngơ nghe. Phều
phào, móm mém còn ngâm vịnh Lọm
khọm, hom hem vẫn nẹt đe. Sung
mốc người chơi yêu thích thú Da mồi vợ thấy chán phè phe.
Tri
kỷ tri âm chẳng dễ tìm Bấy
lâu đáy biển vẫn mò kim. Duyên
trời đã trải bao tan hợp Vận
nước từng qua bấy nổi chìm. Thơ
phú nhiều khi đau nhói dạ Bút
nghiên lắm lúc giận trào tim.
Lần
theo vách núi đá cheo leo Thương
kẻ chồn chân lại cố trèo. Lên
dốc hơi tàn ôi hẫng hụt Xuống
khe sức kiệt cố cà kheo. Thân
già gắng gượng chừng bao độ Tuổi
trẻ dênh dang chỉ một lèo.
Núi
đứng chờ ai suốt tháng ngày Bên
bờ biển bạc ngất ngơ say… Xanh
um đỉnh dốc khi mưa thuận Vàng
vọt lưng non lúc nắng gầy. Có
phải ngàn năm trơ đón gió Hay
là muôn nỗi đứng vờn mây.