Men
tình buổi nọ thấy dần vơi Mãi
sợ đường yêu nếp đổi dời. Mỗi
nẻo cơ bần trông tới Phật Muôn
lần vận hẩm nói tùy nơi. Mơ
giàn kỷ niệm như lời thánh Mến
cõi thời gian tự cổng trời.
Dẫu
chẳng sinh con giữa kiếp người Không
nuôi dòng sữa ngọt đầy vơi. Bến
đò cần mẫn bao năm tháng Bục
giảng gian lao cả cuộc đời. Nét
chữ ngàn sau Tâm tỏa sáng Lời
thầy vạn thuở Trí bừng soi.
Ươm
mầm tỉa hạt hãy nhìn đây… Thực
trạng nhiều nơi vẫn thế này. Biệt
phủ quan tham trăm mái dựng Lâu
đài tướng nhũng chục tầng xây. Đau
lòng lớp học chen bùn nước Xót
cảnh trường em tựa vũng lầy.
Vui
quá hôm nay được gặp thầy Bao
tình chan chứa nói gì đây. Trường
xưa nỗi nhớ còn mang nặng Lớp
cũ niềm tin vẫn chất đầy. Mừng
bạn siêng năng làm việc tốt Ơn
người cần mẫn dạy điều hay.
Sự
nghiệp trồng người rõ hiển vinh Từ
bao thế hệ đã nên hình. Thổi
hồn gieo chữ khai nguồn sáng Tài
vẹn lễ nhuần uốn nét xinh. Bởi
thế yêu Thầy – Thầy mọi lẽ Mới
hay thấu Đạo – Đạo bên mình.
Tiên
lễ hậu văn mãi đứng đầu(1) So
vàng sánh chữ có thừa đâu(2) Thông
tình đạt lý tâm khai sáng(3) Mài
sắt nên kim ý phải làu(4) Áo
Mẹ công Thầy qua mấy buổi(5) Khuây
trần thấm đạo đến ngàn sau(6)
Ấm
áp thân thương tiếng gọi thầy Thơ
như hoa nở đượm hồn say. Thi
nhân ấp ủ từ phương ấy Nhà
giáo nâng niu tận xứ này. Niêm
luật chỉnh chu năng gắn kết Ngôn
từ bóng bảy gắng vun xây.
Vẫn
thấy trong nguyên một chữ Thầy Bên
trò bên bạn nói gì đây. Kìa
nhành phượng đỏ khoe màu nắng Đây
bóng sân trường rợp sắc mây. Bước
tới vườn xanh hoa nở rộ Tìm
vào bục giảng phấn vun đầy.
Lên
đò phấn chấn khách qua sông Chủ
tiếp hân hoan cả tấm lòng. Lái
chuẩn, kiên cường khi biển động Chèo
hay, dũng cảm lúc trời giông! TRỒNG
NGƯỜI – Bác dặn năng rèn đức GIEO
HẠT – Đảng trao, gắng luyện công.
Vỡ
lòng bài học lễ làm đầu Viết
chữ đánh vần ghép mỗi câu. Uống
nước nhớ nguồn luôn trọng đạo Tôn
sư giữ nghĩa chẳng phai mầu. Thông
văn rõ sử nên người dũng Đạt
lý thấu tình luyện trí sâu.
Ai
dấu niềm đau ở cuối ngày Bóng
chiều đổ xuống tím ngàn mây. Câu
thơ vắng bạn câu thơ nhạt Chén
rượu không người chén rượu cay. Đôi
lúc nói điêu thời lại đạt Nhiều
khi viết thật hóa ra rầy.
Hai
tướng cầm quân ổ bạc bài Trước
vành móng ngựa hết ra oai. Tưởng
rằng vốn ảo vung tay khoét Nào
nghĩ tiền gian ễnh bụng xài. Sao
vạch soi đời phường giá áo Kim
tiền hiện lốt lũ cân đai.
Thanh
Hóa bạn bè biết từ lâu May
mắn gặp nhau sống Vũng Tàu. Kháng
chiến gian nan tình chẳng cạn Hòa
bình đổi mới nghĩa càng sâu. Gia
đình phương trưởng lòng mong ước Tổ
quốc hưng long dạ thỉnh cầu.
Ai
về chốn cũ đấy người ơi! Thương
lắm cho nhau gửi một lời. Mưa
nắng đã nhiều tình vẫn nặng Khổ
đau dù lắm nghĩa nào vơi. Chùa
xưa chuông vọng chiều muôn thuở Cảnh
cũ rêu phong nếp vạn đời.
Một
chiều lạnh giá viếng cô thôn “Hai
Lúa” từng nghe lắm kẻ đồn. Uốn
lưỡi ngạo đời ngờ hẳn dại Co
vòi sợ vợ thế mà khôn. Thơ
cùng mỹ nữ say luôn dạ Rượu
với giai nhân đắm cả hồn.
Thuở
bước chân đi dạ bộn bề Mong
ngày trở lại viếng thăm quê. Thương
nhiều nghĩa bạn lời đưa tiễn Nhớ
mãi lòng ta ý hẹn thề. Thấm
thoắt mười năm dường mải miết Lần
khân mấy độ tựa đam mê.