Ăn
ở sao cho trải sự đời Vừa
lòng cũng khó há rằng chơi. Nghe
như chọc ruột, tai làn điếc Giận
dã căm gan, miệng mỉm cười. Bởi
số chạy đâu cho khỏi số Luỵ
người nên mới phải chiều người.
Buổi sáng thư nhàn phút thảnh thơi Cà
phê Mũi Đá ngắm mây trời. Đàn
chim én lượn qua sườn núi Một
chiếc thuyền giăng giữa biển khơi. Bến
cảng tưng bừng vui cuộc sống Nhà
ga rộn rã thấy yêu đời.
Học
hỏi thơ Đường đã lắm phen Rằng
ta hiểu cạn với tâm hèn. Câu
từ rộn rã chưa hề biết Tứ
vận êm đềm cũng nỏ quen. Những
buổi ngừng tay vì nhác luyện Nhiều
hôm quẳng bút lẫn thưa rèn.
Ngày
càng am hiểu lẽ huyền vi Danh
vọng kim ngân chẳng thiết gì. Lớp
bụi vô minh dù phủ kín Phép
màu trí huệ ắt xua đi. Có
hay thực tại là hư ảo Mới
hiểu chân như hóa diệu kỳ.
Nhận
lời mời họa
lại thơ xuân Tưởng
bở ngờ đâu khó họa
vần. Bằng
đã thấy toàn chân lẫn giả Trắc
chừng còn lắm giả hơn chân. Bưng
bô chẳng giỏi nên đành chịu Thọc
gậy quen dùng lại yếu gân.
Duyên
tình đã vụt khỏi vòng tay Kỷ niệm dần xa giữa tháng ngày. Chẳng
dịu hồn thơ lời mãi đắng Không
giàu ngữ điệu ý hoài cay. Người
ôm phận rũ vào chăn gối Nghĩa
níu hình đau tủi mặt mày.
Lưng
chiều vang vọng tiếng chuông ngân Một
thoáng bâng khuâng giữa mộng trần. Đôi
cánh chim trời bay dưới núi Một
nhành hoa lý rụng ngoài sân. Không
em bài họa khôn tròn ý Vắng
bạn câu thơ chẳng rõ vần.
Cặp
mướp bên nhà lủng lẳng treo Đi
qua mấy bác chỉ ham trèo. Ưng
dòm trái nọ còn chưa héo Sợ
mó đồ này đã sắp teo. Thuở
trước phồng căng ai cũng bẹo Giờ
đây nhão nhoét chẳng ma khoèo.
Thơ
làm đâu phải để câu lai (like) Càng
chẳng dám mơ chuyện báo đài. Điều
ước ghi lòng không để nhạt Lời
nguyền khắc dạ chẳng hề phai. Câu
duyên vạn thế bên câu phận Chữ
mệnh ngàn năm cạnh chữ tài.
Khí
thế hào hùng lúc khởi trương Mà
nay lăn lóc ở bên đường… “Cỏ May mặt trận” tan dòng nước Chữ
khắc “ghi công” lặng khói hương. Bia
đá ngàn năm canh cánh nhớ Miệng
đời muôn thuở ngậm ngùi thương.
Xong
một cữ thiền tập họa thơ Đồng
môn thi hữu hẳn đang chờ. Chọn
lời đối nghĩa mình ươm lụa Lựa
chữ đáp tình bạn dệt tơ. Nghĩ
được đôi câu lòng sáng tỏ Viết
xong ba vận dạ không mờ.
Cảnh
vốn nhà quê giữ phận quê Rằng
yêu chữ nghĩa phải theo lề. Trông
người ước nữa còn biên biết Học
bạn mong mà bớt ngáo nghê. Danh
lợi không vui ngày hiển đạt Gạo
tiền để hãi nỗi si mê.
Tuổi
lớn cho nên nhác hẳn ra Không
còn xông xáo giống người ta. Đêm
dài tỉnh giấc nằm nghe nhạc Chiều
mát khỏe người đứng ngắm hoa. Đến
lúc không màng chuyện thế sự Tới
khi chẳng thiết việc trong nhà.
Dẫu
rằng nắng dội với mưa sa Xướng
họa thi thư giữ thuận hòa. Anh
ở trời Nam mai thắm nụ Tôi
sinh đất Bắc lý bừng hoa. Giao
hòa ngôn ngữ chung lời nói Bồi đắp câu vần hợp tiếng ca.
Xôn
xao cành trúc bên thềm vắng Ríu
rít vành khuyên dưới
bóng xiêu. Đọc
sách bình thơ khơi trí sáng Ngắm
hoa vịnh cảnh dưỡng tâm điều. Đầy
vơi dốc cạn bầu tâm sự Trầm
bổng trào dâng buổi xế chiều.