Nhàn
cư tạo cách giải ưu phiền Dưỡng
trí tâm bình sướng tựa tiên. Bỏ
chốn phồn hoa nhiều bổng lộc Về
nơi tĩnh lặng vắng kim tiền. Chong
đèn chữ luyện đầy trang giấy Rọi
nến câu rèn cạn bút nghiên.
Lưu
lại thơ văn phỏng ích gì Nhất
là đeo mãi món Đường thi. Không
ưa lắm kẻ
lời đao búa Chẳng
thích bao anh giọng bấc chì. Ngẩng
mặt coi khinh phường bợm bãi Soi
lòng không thẹn đấng nam nhi.
Trời
phân tứ phận rõ như gì Đã
tự bao giờ bất dịch di. Xuân
Hạ Thu Đông người mỗi cảnh Long
Lân Quy Phụng giống mô bì? Nước
sông nào thể pha cùng giếng Phu
chữ xin đừng rót lộn ly.
Kỷ niệm 65 năm
chiến thắng lịch sử Điên Biên Phủ (7-5-1954 – 7-5-2019)
Bài xướng:
Chiến thắng Điện Biên Phủ
Nô
lệ vùng lên đổi vận mình Mấy
đời nước mất lại hồi sinh. Điện
Biên vang dội Võ Nguyên Giáp Thế
giới lẫy lừng Hồ Chí Minh. Độc
lập ngát thơm hoa hạnh phúc Tự
do dịu ngọt quả hòa bình.
Yêu
mình, ta dạo ngắm sông Thương Thăm
trẻ trung thu, dự hội phường. Trời
đẹp chơi hồ đêm mát mẻ Mây
che ẩn mặt chuyện thông thường. Mê
say thôn nữ vờn ngô lúa Ngưỡng
mộ ly hồng gửi dáng hương.
Ngoài
năm chục tuổi đã đâu nhiều Sản
nghiệp cơ đồ mãi bấy nhiêu! Buổi
tối cơm nhà xơi trọn chõ Ban
ngày phở quán xực đầy niêu. Mưu
cầu vật chất thì đơn giản Ước
vọng tài danh chẳng quáliều.
Bằng
lăng vẫy gió nụ đang xòe Kẽ
lá ve đàn bản nhạc khoe. Trước
ngõ đêm về soi lửa lựu Ngoài
hiên sáng lại nhuộm hoa hòe. Thư
sầu nhớ bạn dòng xanh thẳm Phượng
tiễn đưa thầy sắc đỏ hoe.
Ta
có còn em... người mộng ấy? Hương
làn dịu vợi bến trăng ngân. Riêng
đôi sóng liễu rung ngàn nhớ Cả
một trời thơ tấu vạn vần. Hỡi
ánh tiêu tương cung bích họa Này
men hợp cẩn vị nồng hân.
Mộng
ước chung tình sẽ để đâu Người
xa nhật ký
cũng ghim sầu. Ghi
lời gửi phận treo dòng trước Ghép
chữ thêu hình lựa bản sau. Bởi
phút hờn giăng mình vẫn sợ Rồi
tim thắp hẹn nghĩa luôn cầu.
Chờ
đợi mỏi mong cả tháng trời Tưởng
rằng góp mặt ở sân chơi. Đường
thi mở hội bao người tới Xướng
họa
đua chen bạn hữu vời. Đã
hẹn cùng nhau lòng khấp khởi Nhưng
rồi chẳng gặp dạ chơi vơi.
Rượu
vào thơ phú lại tòi ra Vợ
bạn văn mình hẳn nhất ta. Mấy
xị liêu xiêu rồi loạn xóm Dăm
câu ngất ngưởng đã um nhà. Vừa
trông hình liễu liền sang số Nhác
thấy bóng hồng vội vút ga.
Thiền
tự lâu nay đã bén mùi Quên
niềm sân hận cửa chùa vui. Đắng
cay khéo quyện hồi chuông mõ Dưa
muối càng tăng vị ngọt bùi. “Kinh Phật chữ không là chữ sắc Kệ
người ai tiến với ai lui”(*).
Điện, nước, xăng, ga, thuốc,... mãi tăng Vé tàu, viện phí,... cũng hùa tăng. Nồi
cơm hai bữa còn lo thiếu Lương
bổng ba đồng chửa thấy tăng. Cuộc
sống dân nghèo ngày
mộtkhó Thị trường vật giá cứ thêm tăng.
Áo
trắng phượng hồng thuở đón đưa Tháng
năm để nhớ mãi không vừa… Nẻo
đời lạc bước phương trời ấy Tấc
dạ in hình bóng dáng xưa. Đâu
nhỉ một thời vui sắc nắng Còn
đây mấy độ xót làn mưa.