Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2019

Xin hỏi



Hạnh phúc trông chờ vận rủi may
Trên tờ vé số giữa lòng tay.
Theo chân – nhựa sống rơi từng giọt
Dõi bóng – hoàng hôn phủ mỗi ngày.
Trang giấy tuổi thơ đang dát mỏng
Nỗi lo cuộc sống đã đong đầy.

Làm thơ...



Thời gian rnh rỗi lại làm thơ
Đầu óc mở mang đỡ thấy mờ...!
Lục bát đã lâu thường thú vị
Luật Đường mới học vẫn còn mơ.
Lời ngân giản dị từ xưa đó
Câu viết chân thành trước đến giờ.

Thú tiêu khiển



Bao năm vt vả khiến thân gầy
Ốm yếu tưởng chừng gió chuyển lay.
Đôi lúc buồn thân châm rượu uống
Lắm lần vui bạn chuốc men say.
Đối thơ ngẫu hứng tình vương vấn
Vịnh phú hồn nhiên dạ ngất ngây.

Cai...



Rượu bỏ trà cai chỉ mỗi bà
Tính chiêu bỏ nốt nghĩ chưa ra...
Là do tạo hóa sinh phiền nhiễu
Cũng tại tổ tông thích mặn mà.
Đã tính “tự cung” thành thái giám
Còn toan “triệt hạ” hóa thây ma.

Niềm vinh dự



Mấy khi ông cháu dạo Hà thành
Một trẻ hai già dáng lịch thanh.
Hàng Mắm, Mã Mây còn đủng đỉnh
Hồ Tây, Văn Miếu cứ “tung hoành”.
Nhòm qua con mắt ngời hình dáng
Đọng lại trong tâm trọn bức tranh.

Độc ẩm



Lặng lẽ chiều buông uống để say
Trông vời chốn cũ một mình say.
Phương trời viễn xứ tìm mê mải
Chén rượu hoài hương cạn muốn say.
Gió lạnh trăng tà còn ngất ngưởng
Sương mờ khói đọng chửa say say.

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2019

Vịnh Chùa Một Cột



Dân tộc Rồng Tiên có món quà
Tiền nhân ban tặng cháu con ta.
Bao đời sừng sững truyền thiên kỷ
Một cột uy nghi đỡ cả tòa.
Vững tựa trường tồn – là cốt cách
Ngỡ như siêu thực – ấy tinh hoa.

Nông thôn đổi mới



Xin mời các bạn đến quê tôi
Xóm dưới làng trên đổi mới rồi.
Lối đổ bê tông thêm mấy ngả
Nhà xây ngói đỏ khắp muôn nơi.
Hoàng hôn trẻ nhỏ tung tăng chạy
Tảng sáng người già bách bộ chơi.

Vô cảm

(Vịnh Thúy Vân)



Thấy cảnh Đạm Tiên chẳng động lòng
Gia đình gặp nạn cứ như không!
Chị thì trăn trở bầm tim nhói
Em vẫn vô tư thắm giấc nồng.
Mày nở phương phi trơ tựa phỗng
Mặt tròn vành vạnh giá như đồng.

Buồm phiêu ngư mộng



Nguyệt chiếu trùng khơi rõ mạn tàu
Đêm nằm thả mộng khắp trời cao.
Thăm nàng Ngọc Thố trao hài phượng
Viếng chị Hằng Nga tặng yếm đào.
Tửu ngọt đầy chung mời Bắc Đẩu
Trà ngon đủ chén đãi Nam Tào.

Đại thắng mùa Xuân!



Tháng Tư nắng đẹp sáng ba mươi
Đại thắng mùa Xuân quá tuyệt vời.
Thần tốc quân reo hò sốc tới
Tấn công địch chạy thắng vu hồi.
Việt Nam giải phóng liền sông núi
Cờ đỏ tung bay khắp đảo khơi.

Nhớ “Tiếng quê hương”

Kính tặng Lê Thiên Minh Khoa.



Một chiều lại nhớ “Tiếng quê hương”(*)
Kỷ niệm buồn vui giữa thế thường.
Góp bút tao nhân cùng tứ hải
Hòa thơ mặc khách giữa muôn phương.
Cho tay biên tập vò tơ rối
Để má thi nương rực sắc hường.

Bến giác thuyền trăng



Thấm thoắt ngày đêm tuổi chớm già
Đường đời xuôi ngược khắp gần xa.
Hun hun mái tóc nhòa sương bạc
Gầy guộc bờ vai nhạt bóng tà.
Thắt chặt niềm đau cay mắt đợi
Dài thêm sợi nhớ xót mùa qua.

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2019

Quê hương

(Tung hoành trục khoán)
“Chốn đó nhà ta thành cố xứ
Nơi này đất khách hóa quê hương.
(Nguyn Huy V)



Chốn xưa ngoảnh lại ngẫm soi tường
Đó dạ nhắc ta… đỗi đoạn trường.
Nhà cũ quyện tình hằng mãi nhớ
Ta đành lưu nghĩa luyến hoài thương.
Thành thân cầu thực khởi niềm vướng
Cố phận tha phương khơi nỗi vương.

Học luật Đường



Yêu thích văn chương tập luật Đường
Nói ra thi sỹ nhỏ lòng thương.
Ngôn từ gieo vận nơi tiềm thức
Đối ngẫu kết đề vọng cố hương.
Trạng luận niêm vần đâu dễ nuốt
Thất ngôn bằng trắc chớ xem thường.

Xướng họa: ĐẾN VŨNG TÀU



Bài xướng:
Chiều xuân Bãi Trước

Chiều xuân Bãi Trước cảnh thần tiên
Trời biếc, non xanh một dải liền.
Soi bóng hải âu bay lặng lẽ
Ngắm giàn khoan biển đứng bình yên.
Nghinh Phong sừng sững màu sương lục
Trần Phú loanh quanh dải lụa mềm.

Ngưỡng



Rằng cho nhất nhất vẫn đâu nhiều
Thiên hạ ngó gì chẳng đáng nhiêu.
Lời đó lời đây tha thiết mặc
Bận này bận nọ sẵng sàng khêu.
Thặng danh sắc tỏ thành ra đỗi
Ngạo khí tôi cao dệt lấy điều.

Chùm xướng họa: ƯỚC…



Bài xướng:
Ước gì…

Tựa cánh chim bay tận biển trời
Tựa cơn sóng vỗ vượt trùng khơi.
Tựa vầng nhật nguyệt soi đêm tối
Tựa áng văn thơ dệt ý ngời.
Tựa giọt mưa lành xua nắng hạn
Tựa dòng suối mát nở hoa đời.

Nỗi lòng ly hương



Ô Thước làm sao để bắc cầu
Khi tình đã đoạn giữa sông sâu.
Trăm năm mãi nhớ hình non thẳm
Vạn thế còn ghi bóng nguyệt sầu.
Đất khách ngậm ngùi trông biển rộng
Quê người khắc khoải ngóng ngàn dâu.

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2019

Bài thơ “Đèo Ba Dội” của Hồ Xuân Hương – một sự phá cách tuyệt vời


Một số người hiện nay quá quan trọng hóa đến các “lỗi”, “bệnh” trong thơ Đường luật, nhưng chính những nhà thơ Đường điển hình nhất như Lý Bạch, Đỗ Phủ,… hoặc các nhà thơ lớn của Việt Nam trước đây như Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Bà Huyện Thanh Quan, Nguyễn Khuyến, Trần Tế Xương, v.v… lại sẵn sàng “phá cách” để tạo ra bài thơ có giá trị cao hơn. Các bài thơ của họ mang đầy đủ nét đẹp đặc trưng của thơ Đường luật, có giá trị cao cả nội dung và nghệ thuật, nhưng không quá câu nệ vào một số các quy định quá chi tiết, miễn sao đạt được tối đa cái nhà thơ muốn thể hiện.


Ở đây xin nói về bài thơĐèo Ba Dộicủa Hồ Xuân Hương:

Một đèo, một đèo, lại một đèo
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa son đỏ loét, tùm hum nóc
Hòn đã xanh rì, lún phún rêu.