Cúc
nở chào thu mấy đóa gầy Biết
người tri kỷ ở đâu đây. Áng
mây đỉnh núi tan rồi hợp Dòng
nước ngoài sông cạn lại đầy. Sen
rũ hồ bên găm nỗi nhớ Phượng
tàn ngõ trước chạnh niềm tây.
Chữ
gửi trang thơ để viết thành... Tâm
lừng nghĩa sáng mới vinh danh. Kia
bao lũ đớn lòng đâu rảnh Mới
mấy bầy gian trí chẳng rành. Bằng
chọn tiền ra mong để gánh Ba
đưa mẹ đón ghế kia tranh.
Ve
ngừng tấu nhạc khúc tình tang Phượng
cũng buồn theo đổ lá vàng. Cuối
tháng giao mùa thu lại đến Trung tuần đổi gió tiết chờ sang. Đường
quê uốn lượn vòng qua xóm Ngõ
trúc che nghiêng nữa cuối làng.
Ghềnh
Ráng(*) ru mình với biển
khơi Trùng
dương bát ngát sắc xanh ngời, Bãi
tắm Nam Phương còn dấu tích Mộ
bia Hàn Mặc vẫn ghi lời. Thi
nhân đứng đó cùng nhân thế Hoàng
hậu về đâu giữa đất trời.
Cảm
tạ tri âm khắp bốn phương Tương
giao chấp bút họa thơ Đường. Lòng
Văn xúc động nhiều câu mới... Hồn
Tuấn mơ màng lắm tứ thương. Tri
kỷ – hình như tơ chỉ lối Đồng
thanh – hẳn đúng nguyệt đưa hương!
Được
xếp mỗi bàn chẵn bốn đôi Là
nơi an nghỉ của em tôi. Rời
quê ngơ ngác trong mưa thế Lìa
tổ măng tơ giữa gió đời. Ngã
xuống chiến trường khô hết máu Nằm
yên nấm mộ chẳng còn hơi.
Đã
có ai chưa suốt cuộc đời? Qua
miền tiên cảnh cuộc tình trôi. Sông
xanh tựa ngọc tô hườm tóc Trăng
ánh như vàng rắc đẫm môi. Rờn
rợn cùng mơ bờ địa phủ Mơn
man với mộng phía thiên đài.
Tự
hào biết mấy hỡi
thơ Đường Xướng
họa giao lưu để vấn vương. Rọi
ánh hào quang soi đạo lý Mượn
vầng nhật nguyệt chiếu luân thường. Câu
thơ giúp thế trau chân thiện Điệu
nhạc nhắc đời loại bất lương.
Nhờ
thơ...tôi đã biết yêu em Mỗi
lúc trăng khuya rọi trước thềm. Nghe
thấy tim mình vui rộn rộn Ngắm
nhìn ánh nguyệt
dịu êm êm. Những
mong đôi lứa tròn câu hẹn Thầm
ước hai ta vẹn nỗi niềm.
Tia
nắng bình minh dậy trễ
rồi Mây
mùa xám xịt một màu trôi. Về
mau gió sớm lay ngàn lá Giăng
kín sương mai trải phía đồi. Day
dứt niềm thu hồn bút gọi Thì
thầm duyên chữ tiếng lòng khơi.
Bại
thành được mất nghĩa gì đâu Danh
lợi sân si nhuộm trắng đầu. Xót
cảnh Trích Tiên trầm vớt nguyệt Thương
hình Yên Đổ lặng buông câu. Thời
gian đã khiến thề phai sắc Năm
tháng làm cho ước nhạt mầu.