Quanh
năm bỏ mặc bỗng sang mùa… Thiên
hạ ì xèo khắp chốn đua... Lễ
lạt lao xao bưng tới cửa Tiền
long í ới vác lên chùa. Thịnh
suy đâu phải Trời ban độ Phúc
họa nào do Phật bán mua.
Đang
mùa trở vụ nhớ thầy bu Vét
cạn lòng sông vẫn chửa bù. Mẹ
chỉ cha rèn sâu nét dưỡng Lời
thông ý tỏ rộng đường tu. Thơ
thời học lớp giành con chữ Chững
tuổi tòng quân đánh giặc thù.
Bên
ngoài liễu ảnh reo ngàn dặm Như
tiếng ngân xưa gió bội nồng. Độ
ấy ta người say quá nhỉ Bây
chừ trăng nước gợn gì không. Xa
nhau ướm đã hai mùa lá Vẫn
một trời thu ngóng thiệp hồng.
Bị
người ném đá đã nhiều phen Vẫn
cứ hiên ngang kiểu dế mèn. Chữ
nghĩa giờ đây đâu kẻ đoái Bạc
tiền muôn thuở lắm người chen. Bóp
đầy tiểu tốt liền sinh ngạo Túi
rỗng đại nhân cũng hóa hèn.
Hai ngày đến lớp đã buồn vương! Sáu tuổi nào đâu hiểu lẽ thường! Có phải thầy
cô nhiều tắc trách? Đâu vì bố mẹ
thiếu yêu thương? Ai gieo giọt
đắng lên đời trẻ? Ai rắc niềm
đau xuống mái trường?
Khác
gì một đóa hoa tàn rơi Rốt
cuộc con người cũng vậy thôi. Mỏng
mảnh mau tan như bọt nước Mong
manh dễ biến tựa mây trời. Mới
đó vẫn còn sương đọng giọt Giờ
này đã hết nước bay hơi.
Tháng
bảy tuy về vẫn đợi mong Người
đi kẻ nhớ quặn đau lòng. Bao
ngày bão tủi... e
trời lộng Những
buổi mưa sầu...sợ
gió giông. Tưởng
mãi ngày xưa... tình
bến mộng Thương
hoài thuở ấy... nghĩa
bờ sông.
Lên
rừng được ngắm những cành Mua Chợt
thấy buồng tim vạt nắng lùa. Sắc
chẳng yêu kiều đông kẻ thích Hoa
nào diễm lệ lắm người đua. Long
lanh cánh mỏng sương vừa nhuộm Ngật
ngưỡng đài non gió mới đùa.
Mấy
bữa thơ hình định gửi em Mà
đi chẳng tới hận đâu thèm. Hôm
về đã khép lời không mở Chữ
đợi chưa bày ý chửa nêm. Nọ
nghĩa vơi dần do phủ đắng Này
ân nhạt bớt bởi khơi mềm.
Se
lòng câu hỏi phải không em? Ngọn
gió đi hoang khẽ động rèm. Trước
nhạc chữ tình bao kẻ mến Giờ
thơ Đường luật mấy người
xem. Thương
sen cánh rũ gầy bên nội Nhớ
cúc khoe hoa rực mé thềm.
Sao
nỡ mưa giông với gió gào Cho
trời nghiêng ngả đất xôn xao. Chênh
vênh núi dựng đường ngơ ngất Dằn
dữ sông xô nước nghẹn ngào. Dòng
chảy về đâu tràn biết mấy Bờ
thương còn đó xiết là bao.
Tường
rêu núi phủ cõi dương trần Cảnh
tượng khi thời đã cách ngăn. Đất
cận nhìn qua mà ngỡ thẳm Trời
xa ngó lại tưởng đâu gần. Quan
trường gió lộng âm thầm trải Chốn
đỉnh mưa lùa lặng lẽ ngân.