Ai người thổn thức rộn con tim Này cố nhân ơi...bến đỗ chìm...!? Dang dở chữ tình mơ sóng lặng Dịu dàng manh áo mộng thơ ghim. Niềm
tin nức nở người đương thắp Ước vọng miên man kẻ muốn tìm.
Ấm
áp thềm Xuân xóa nỗi đau Đông
qua lặng lẽphá
cơn sầu. Vườn
hoa trước ngõ hòa hương cúc Khóm
trúc đầu thôn rạng bóng cau. Nghĩa
bạn qua nhanh khơi thắm sắc Tình
yêu đến muộn điểm tươi
màu.
Giọt
lệ từng canh tràn đẫm gối Sau
ngày xác nhận tin đồn thổi. Hồi
nghe dạ đã thoáng căm hờn Lúc
hiểu tim càng thêm giận dỗi. Những
buổi chờ mong tủi vẫn chìm Từng
hôm ngóng đợi sầu chưa nổi.
Xấp
lịch trên tường đã mỏng tang Nghinh
Xuân bút lại xổ dăm hàng. Mong
cho hoan hỉ mau về bến Ước
những u sầu sớm bỏ trang. Mai
vàng trổ lộc xanh đường phố Đào
đỏ đâm bông rực xóm làng.
Miệt
mài kết nối các miền thơ Rút
ruột thân tằm
nhả sợi tơ. Trí
sáng yêu người luôn thấu hiểu Tâm
trong quý bạn mãi tôn thờ. Tuổi
cao gieo cấy bao kỳ vọng Sức
yếu vun trồng mọi ước mơ.
Tình
anh xướng họa… Bức tranh thơ Nghĩa
chị giao duyên mượn vận chờ. Thỏa
chí ta mong tìm ý lạ Bùi
tai bạn thích thả hồn mơ. Luận
bình tư tưởng nghe tao nhã Hòa
kết tâm tư thấy chẳng ngờ.
Cảnh
báo cho người mãi đắm thơ Cuồng
tham đột tử chẳng hay giờ. Soi
tròn lỗi bệnh thời tâm oải Xét
chuẩn âm vần hẳn não đơ. Dẫu
mến xin đừng sâu chú trọng Rằng
yêu cũng chớ nặng tôn thờ.
Mon
men hang đá đón hồng ân Ngoại
đạo như con hỏi có phần. Cõi
tạm nơi đây đầy ác quỷ Thiên
đường chốn ấy ắp lương nhân. Đường
sang Nước Chúa say hoa thắm Lối
tới Bê-Lem đắm rượu trần.
Nghĩ
rằng núi Thái có đâu hay Bỗng
chốc giật mình cứ ngỡ say. Lộng
giả thành chân sao giữ mãi Biến
đen ra trắng cũng phơi bày. Thơ
hay bỗng hóa vần thơ nhạt Phú
diệu ra là thứ phú cay.
Khoa
trường chưa vẹn một đường tu Tiễn mẹ buồn đau để mắt mù. Căm
lũ ngoại xâm văn hóa kiếm Xót
đời ly loạn đạo tràn thơ. Lệ
sa Cần Giuộc thương quân nghĩa Văn
tế Gò Công khóc trượng phu.
Giáng
sinh nào cũng lạnh thâu đêm Những
giọt sương rơi buốt mặt thềm. Chúa
đã quên mình cho khổ hết Người
hằng ban phúc để vui thêm. Tâm
an ắt hẳn là tính định Máu
chảy đương nhiên khiến ruột mềm.
Không
hẹn mà xuân sắp trở về Mây
chiều hờ hững khuất non tê. Ngàn
cây rứt lá hờn đông tiễn Khóm
trúc chen mai gọi gió kề. Ai
rắc hương yêu vầy nỗi nhớ Ta
nghe đàn mộng rót tình mê.