Vật
đổi sao dời lẽ tự nhiên Biết
đâu đất Thánh với non Tiên. Người
đi lặng lẽ buông sầu thảm Kẻ
ở chênh chao gánh muộn phiền. Một
sớm theo về nơi cực lạc Ngàn
đời đến với cõi cô miên.
(Ngũ
độ thanh;
Đồng âm vận; Lục thanh thủ;
Ngũ thanh vận)
Cõi
tạm trần gian chỉ sống hờ Sao
hoài ước vọng để hồn trơ. Lần
kia nẫu xót người hăm hở Phận
ấy buồn cay kẻ thẫn thờ. Bởi
giọt ân hồng khâu nỗi nhớ Mà
câu đức dịu khởi niềm mơ.
Năm
nay gần tết lão buồn tênh Mọi
thứ xem ra dễ đổ kềnh. Mai
cỗi, đào phai chưa mấy
nụ Ti-vi,
cát-xéc bỏ nhiều kênh. Định
làm dò chả chừng thêm ngán Bàn
gói chưng xanh cứ thấy ềnh.
Này
này... tớ có rượu bia
đâu...!? Xe
bố vừa mua mới chạy ngầu. Dự
tiệc lên ba cô bạn nhỏ Tu
toàn nước ngọt ngoắc cần câu. Lần
này trót lỗi vì quên béng Mai
mốt xin thề sẽ nhớ lâu.
Cảnh
giác từ nay cái...
độ cồn Đôi
ba bữa phạt mới nên khôn. Dù
không chén cụng chu mồm thổi Thì
chẳng men say vẫn cứ tồn. Luật
đã rập rình mưu kẻ cắp Dân
đang bức xúc phép chư Tôn.
Cổ
thịnh kim hưng thể luật Đường “Đạo – Đời” kẻ sĩ dụng văn chương. Gia
đình giáo dục tình non
nhớ Xã
hội tuyên truyền nghĩa biển
thương Bút
thảo câu thần
gìn đất nước Nghiên
mài ý thánh giữ quê hương.
Phây-búkthơ
Đường trọn
một năm Lung
linh tỏa sáng tựa trăng rằm. Xa
xôi cách núi còn mong đợi Gần
gũi bên làng chửa ghé
thăm. Ý
ngọc lời vàng vang thánh
thót Duyên lànhnghĩa
cả vọng xa xăm.
Người
xưa vận nắng gọi mây sà Trí
tĩnh, tâm thiền dụng ý xa. Cuối
hạ tầm chương cuồng vở gấm Đầu
xuân trích cú vọng câu ngà. Suy
cùng mấy tháng trau, mài nụ Nghĩ
kiệt bao ngày giũa, chuốt hoa.
Thoạt
ngó nhìn lên tưởng cái chày(!?) Thảo
nào em nó má hây hây...! Đêm
mơ được dịp trào tuôn ấy Ngày
nhớ hoài mong thỏa độ nhầy. Một
cột phồng lên đà béo ngậy Hai
hòn cong vút đã thèm ngay.
Chỉ
là cõi tạm cứ nên vui Dẫu
cả đắng cay lẫn ngọt bùi. Ngả
lợi chênh chao bao kẻ hám Đường
danh gai góc mấy người lui. Thơ
làm mê mải rồi đăng khắp Rượu
uống say sưa lại ngủ vùi.
Gửi nghệ sĩ Duy Phương cùng những người đương khổ.
Bài
xướng:
Dặn
lòng ta
Giàu sang bạn đến chật đầy nhà Thất thế sa cơ chẳng bóng ma... Lắm bạc nhiều tiền trăm kẻ đón Đói cơm khát nước mấy người sà. Thương đau là bởi người chưa tịnh Bi đát cũng vì nghiệp đã sa.