Thường
xuyên học hỏi chữ “Khiêm
nhường” Tổ
phụ, hiền huynh… những tấm gương. Sáng
tỏ ân tình chân thiện mỹ Không
mờ nghĩa cử đạo cương thường. Vì
dân hiếu đễ luôn ngời ngọc Trợ
quốc trung thành mãi tỏ gương.
Xuân
về sông núi đẹp như tranh Xuân
giục muôn hoa thắm vạn cành. Xuân
thả nắng chiều rơi xuống biển Xuân
lùa sương sớm đọng trên nhành. Xuân
gieo thơ phú trong như ngọc Xuân
mở Đường thi
rạng bút danh.
Ừ
thôi... muôn sự để tùy
duyên Đời
hỏi mấy ai được phỉ nguyền. Những
kẻ tiểu nhân thường đắc ý Chỉ
người đồng bệnh mới tương liên. Dối
gian mai mốt thời vô hậu Nhân
quả rồi đây thấy nhãn tiền.
Gắn
bó bao năm chẳng ít người Nay
đà dịch bệnh mới lên ngôi. Chành
ra bốn góc ôm khoang miệng Khép
lại đôi quai
ấp nụ cười. Vinh
nhục sang hèn đều đậy tất Nhỏ
to trên dưới cũng che rồi.
Lo
dịch Cô-Vy...đến
hại đời Lo
lây vi-rút dạ chơi vơi. Lo
câu ca mượt quên bài họa Lo
trái tim nhàu bỏ cuộc chơi. Lo
kẻ nhầm đường, tình thả nhạt Lo
người lạc lối, nghĩa buông rơi.
Tự
nhiên nhớ chú
Lê Giao Văn Cái
thuở hàn vi quá nhọc nhằn. Chịu
khó nên thành...
nhiêu mới khá Cam
làm tạo được...
mấy nên ăn. Đâu
quên thời chiến từng gian khó Còn
nhớ hôm nay phải tiện tằn.
Canh
Tý – Xuân này héo mộng mơ Cô-Vy
rình rập... nỏ
ai ngờ...!? Ngày
vui Văn Miếu đành lui mộng Đại
dịch Rô-Na...
vẫn khoái thơ. Mạng
Nét diễn đàn anh vẫn đợi Trang
Phây họa đối chị đương
chờ.
Những
dòng cảm xúc chẳng còn nguyên Dạ
cứ băn khoăn sự ác hiền. Lắm
kẻ u mê cơn mộng huyễn Bao
người mông muội giấc mơ tiên. Tình
phai phải lẽ vì danh lợi Nghĩa
nhạt là do bởi bạc tiền.
Bóng
đen mù mịt kiểu đêm đông Trùm
cả đường Xuân khổ nỗi lòng. Biết
dưới trăng vàng nào có thấy Ngồi
bên hoa thắm cũng bằng không. Nhìn
về dĩ vãng đau tình vợ Rọi
tới tương lai xót mắt chồng.
Xuân
về bốn bạn cũ tìm nhau Nâng
chén tri âm giải cuộc sầu. Khu,
Hải, Thương, Viên... nhàu chữ trước Báo,
đài, ghoép, mạng... nối duyên sau. Người
đang thanh thản vùng quê mẹ Đứa vẫn long đong miệt biển dầu.
Xuân
làm cạn hết những nguồn thơ Sáng
dậy nhìn ai
cứ đẫn đờ. Nặn
óc tìm câu giờ chẳng sẵn Ôm
đầu lục chữ lát càng đơ. Vì
ham uống rượu quên dòm sách Tại
thức xuyên đêm mải đánh cờ.
Ngõ
quạnh mây chùng xám buổi đông Từ
khi cách biệt phải xa chồng. Trơ
người bụi phủ thân thành đá Nặng
nỗi châu tràn khảm hóa sông. Lặng
lẽ sương lùa đêm nếm trải Âm
thầm liễu rủ dạ chờ trông.
Nàng
Xuân năm trước hẹn sum vầy Mấy
cánh đông tàn cũng vội thay. Bãi
sớm sương chan mờ góc bể Non
chiều nắng gội tím chân mây. Đọc
thơ chạnh nhớ người thơ cũ Trông
bạn chừng thương nghĩa bạn dày.
“Đường
về Hà Tĩnh” nhận chiều nay Sách
mới mùi hương tỏa ngập này. Hình
thức long lanh màu đẹp tỏ Nội
dung sâu sắc chữ hay bày. Ngợi
ca đất nước – xem yêu thích Quý
trọng con người – đọc thấy say.
Bảy
mấy xuân qua tuổi đã tròn Nặng
tình nhớ bạn nặng tình non. Bao
phen lận đận đường thân thế Một
kiếp phong trần dạ sắt son. Lịch
sự thời trai nào đã hết Thanh
tao nghề giáo vẫn đang còn.
Chín
chục Xuân rồi Đảng của ta Tu
bồi, tổ chức thật tài
ba. Bao
năm đắp lũy
trừ gian tặc Bấy
thuở xây nền dựng quốc gia. Tháo
xích ba tròng cho xây xã hội Mang
nguồn hạnh phúc tới dân ta.