Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2020

Dịu niềm mong

Nhân ngày 8-3.



Các chị bao năm cảnh vắng chồng
Âm thầm bóng lẻ dịu niềm mong.
Tròng trành phận liễu thân quàng gió
Khập khing hình mai phận gửi dòng.
Nửa bóng tròn duyên xanh vạn nẻo
Muôn tình trọn nghĩa đẹp ngàn sông.

Thảnh thơi



Nào có bao giờ được thảnh thơi
Em đi trang trải giữa dòng đời.
Nét xuân phảng phất trên khuôn mặt
Khóe mắt long lanh dưới ánh trời.
Vẫn nhớ một thời khi ấm áp
Đâu quên cái thuở lúc chơi vơi.

Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2020

Vui mãi với thơ ca



Ngang trời én lượn đấy mình ơi...!
Mới độ đào khoe cúc đã hồi.
Lận đận gió mưa từng gắng vượt
Dịu dàng thơ phú lại hòa bơi.
Ngọt ngào lục bát bình minh dọi
Sâu lắng Đường thi bạn hữu mời.

Chùm xướng họa: NỖI NIỀM

Nỗi niềm ngày 8-3.



Bài xướng:
Nỗi niềm

Em chẳng cần chi tím với hồng
Sắc nào vơi được nỗi chờ trông.
Tháng Ba xuân cũ ươm lời thắm
Mùng Tám tình xưa trải gối nồng.
Phận liễu canh mòn nơi cửa nhớ
Trang đài khắc lụn lối hiên mong.

Em... vẫn là em



Em vẫn là em của tháng ngày
Men tình hương sắc đắm mê say.
Khuôn trăng mắt biếc luôn bừng tỏ
Suối tóc thân son sớm giãi bày.
Mỗi bước chiều xuân khơi mộng ước
Từng dòng thi họa giục mơ bay.

Con "thần chết"

Bông Hồng Nhung đã thành ác mộng “thần chết” giữa lòng thủ đô…



Nhiễm con “thần chết” tận trời Âu
Ngậm miệng về quê họa phát... sầu.
Có phải nhiều tiền quên lũ bậu
Hay vì ít chữ hóa loài sâu.
Trăm lần cẩn tắc ngàn điều thấu
Một phút lơ là vạn nỗi đau.

Một con sâu

Gửi em Nguyễn Hồng Nhung – bệnh nhân thứ 17 nhiễm Covid-19 tại Việt Nam.



Đúng là chỉ tại một con sâu
Vô ý... nồi canh bỗng phát rầu!
Cả nước chung tay ngừa đại dịch
Mình em ngậm miệng nuốt phi dầu.
Bỏ tiền thăm tận miền Anh Quốc
Rước bệnh về từ ải Bắc Âu.

Sầu tây bể Cấp

Trong khuôn viên Bạch Dinh có tấm bia khắc lại bài thơ do vua Thành Thái viết khi trở lại nơi này năm 1947. Bài thơ mang tên Sầu tây bể Cấp, nói nên nỗi lòng vua Thành Thái khi về lại quê hương.



Sống thừa nào biết đến hôm nay
Nhìn thấy non sông đất nước này.
Sừng ngựa chưa quên câu chuyện cũ
Ruột tằm đòi đoạn mối sầu Tây.
Thành Xuân(*) nghìn dặm mây mù tịt
Bể Cấp(**) tứ bề bủa sóng vây.

Chùm xướng họa: TÌNH LẶNG

(Ngũ độ thanh; Vỹ nhất tự; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)



Bài xướng:
Tình lặng

Buông tình để phúc chạy về đâu
Nghĩa cả tàn phai đức nhạt mầu.
Dáng nhỏ em tìm sang rặng liễu
Đêm dài gió thổi đọng rèm châu.
Nhìn trong ngõ vắng bao niềm
Chảy phía dòng xa những lệ sầu.

Cảm tạ



Cảm ơn một nửa nhé nhân gian
Công trạng bên kia xin miễn bàn.
Sưởi ấm tinh cầu sông nước chảy
Khơi nồng vũ trụ tuyết sương tan.
Thương khi e ấp vầng trăng sớm
Nhớ lúc sục sôi ngọn sóng tràn.

Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2020

Chùm xướng họa: NỖI NIỀM



Bài xướng:
Nỗi niềm

Niềm vui trước ngõ lượn qua mành
Bạn hữu tương phùng tỷ với anh.
Đã phận làm hoa tầm gởi nhánh
Thì thân tựa lá cảnh nương cành.
Bao lần bạn nhắn mời thơ thảnh
Những buổi hồn ngơ chối mộng lành.

Nhớ Bầm



Phật gọi Bầm đi tuổi chín ba
Cả đời chẳng được tặng nhành hoa.
Tảo tần sóng gió thương đời bố
Ln lội thăng trầm dưỡng phận ta.
Mỗi độ xuân về tâm gợi nhớ
Những ngày hội đến bóng dần xa.

Chùm xướng họa: GIỮ TRỌN LỜI

(Ngũ độ thanh; Đồng âm vận; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)



Bài xướng:
Giữ trọn lời

Dẫu gió buồn vây một khoảng trời
Nhưng tình vẫn vọng chẳng hề lơi.
Hồn mong dát nghĩa bừng nơi cội
Dạ ngẫm chờ xuân ghép cảnh đời.
Bởi những duyên hồng khi hẹn tới
Nên từng phận ấm bữa ngừng rơi.

Xuân vẫn còn đây



Xuân vẫn còn đây, xuân vẫn đây
Thấy rồi em ạ... phố me bay.
Rung rinh búp nõn làn thanh tú
Mơn mởn chồi non nét thảo ngây.
Cái tiết giêng đài còn muốn luyến
Cái trời tháng lộc đã mê say.

Xướng họa: HỒN QUÊ



Bài xướng:
Hồn quê

Xuân về Năm mới chúc mừng nhau
Kết trái đơm hoa rực sắc màu.
Ấm áp tình người trên đất mẹ
Rộn ràng nhịp sống dưới trời Âu.
Văn chương mở rộng vươn tầm bút
Nhân cách nâng cao nối nhịp cầu.

Nhớ Mẹ



Nghiêng chiều thảnh thót giọng ca ngâm
Biển rộng mênh mang tiếng sóng ngầm.
Nhớ mẹ hôm nào trao chữ đức
Thương lòng thuở ấy nhận tình thâm.
Công dày mấy thuở luôn ghi dạ
Nghĩa nặng bao ngày mãi nhập tâm.

Xướng họa: VĂN THƠ TỰ HUYỄN



Bài xướng:
Văn thơ tự huyễn

Hay dở bây giờ thảy cáo chung
Hết thời kẻ hứng với người tung.
Thơ dù vạn áng càng thê thảm
Phú dẫu ngàn chương vẫn khốn cùng.
Bút sắc như dao đành bỏ gỉ
Văn hay cỡ Thánh cũng thành ung.

Lòng Mẹ



Lòng Mẹ bao la thơm ngát hương
Vì con... lệ mẹ lắm lần tuôn.
Suốt đời mòn mỏi ươm mầm ước
Năm tháng dãi dầu dệt sợi thương.
Chẳng quản ngày hè thân dãi nắng
Không nề buổi rét tóc phơi sương.

Thứ Năm, 5 tháng 3, 2020

Xao xuyến



Uyên ương gãy cánh đoạn lìa đôi
Một thuở yêu đương cách biệt rồi.
Biển động hay lòng dâng sóng nổi
Tình sầu phải mộng thả dòng trôi.
Hồn mơ chốn cũ đêm tìm lối
Gót trở đường xưa nắng phủ đồi.

Hòn Con Cóc



Lộng lẫy một vùng hứng gió khơi
Dương dương tự đắc nghnh nhìn trời.
Chênh chao mặt ngước nhìn mây giỡn
Vắt vẻo chân khua khỏa nước chơi.
Da dẻ trông xa chừng mốc thếch
Mặt mày nom kỹ khá xinh tươi.