Nhữnglà kẻ sĩ vớivăn nghê(*) Xướng họa Đường thi bới đặt vè... Cứ chụp, cứ bôi và cứ vẽ Mần thơ, mần phú lại mần ve... Sáng không tạo nổi thì khuya nhé Ngày húc say mềm để tối nghe.
Đêm
này góc bể một mình ta Quà
chẳng, thơ suông nhớ mẹ già. Mái
tóc ngàn Nưa màu bão táp Canh
chầy đất Triệu quãng đồng xa. Người
nơi chốn ấy đương buồn hả Con
ở trời đây rất khỏe mà.
Sớm
nay em gọi điện cho anh Rằng
báo tin vui những ngọt lành. Nhà
cửa trong ngoài tươm tất đủ Vườn
xuân hoa cảnh tốt tươi xanh. Những
mong duyên thắm nguyên nhung nhớ Còn
muốn tình say được dỗ dành.
Cảm ơn anh Phạm
Văn Dương đã tặng em nhữngtập thơ.
Tuy
rằng chỉ xướng họa vần nhau Vẫn
hẹn cùng anh tại Vũng Tàu. Chẳng
dạo Hồ Tràm hay núi nhỏ Không
vòng Bãi Trước lẫn bờ sau. Cà
phê Hoa Gió nhanh tìm đến Tuyển
tập Thơ Đường vội gửi trao.
Muôn
đời rút ruột vẫn còn tơ Hứng
giọt thời gian cuốn lững lờ. Lận
đận duyên tình đong nỗi ước Eo
xèo phận số ủ niềm mơ. Ngày
qua tháng lại nào vương vấn? Tiết
chuyển mùa sang liệu thẫn thờ?
Được
biết trong vườn có lắm sâu Con
to loại nhỏ nó gieo sầu. Bám
vào kẽ lá ăn cho thỏa Gặm
tới khe mầm mặc nát đâu. Xơi
hết những gì quơ chất dạ Nuốt
từng mấy thứ bỏ bao hầu.
Nhớ
lắm dòng xưa của một thời Đôi
bờ khói quyện nước êm trôi. Chiều
chiều ngóng đợi – chiều tan chợ Sớm
sớm ngùi trông – sớm tiễn người. Phận
khó cảnh nghèo,
cha chợ ngược Nhà
đơn trẻ dại, mẹ đò xuôi.
Nâng
chén men tình chợt tỉnh
say Hương
yêu ngây ngất thế gian này. Môi
hôn phố hạ bao lần chạm Mắt
dõi ga chiều bấy lượt cay. Nhớ
lắm thuyền thơ duyên gối mộng Thương
sao bến dại lá vờn bay.
Cánh
hoa khoe sắc giữa chiều buông Mơ
trái thơm ngon nặng trĩu buồng. Đóa
ngọc một thời tươi lá thắm Cánh
hồng bao nỗi lạnh đêm suông. Như
vần thơ lạc xa mùa họa Tựa
bến sông khuya vắng tiếng xuồng.
HămMốt
tháng Ba họp một nhà Cùng
về Hà Tĩnh hội thơ ca… Thình lình Cô-vid lan nhiều nẻo Rục rịch Cô-rôn tỏa chốn xa. Lỡ
hẹn cùng nhau lên núi Lĩnh Ngậm lời thỏa ướcghé sông La.
Mong
chồng được mặc áo nàng Bân Trời
thấu nên chiều theo ý dân. Vừa
lóe nắng Nam hừng trước mặt Đã
tràn gió Bắc lạnh bàn chân. Niềm
vui kẻ nhận dù đôi chút Hạnh
phúc người trao gấp bội phần.