Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2020

Vợ chồng già đánh cầu lông



Chồng vợ rủ nhau đánh vũ cầu
Chân chồn gối mỏi cố chơi lâu.
Thuận đà đẩy vợt cầu lao vút
Ngon trớn tréo giò tay đỡ mau.
Tủm tỉm ông cười… này bỏ… nhỏ
Hoảng hồn bà bảo… ới sâu… sâu.

Báo thức

(Bỡn nhà thơ Tùng Bách)



Báo thức

Những là kẻ sĩ với văn nghê(*)
Xướng họa Đường thi bới đặt vè...
Cứ chụp, cứ bôi và cứ vẽ
Mần thơ, mần phú lại mần ve...
Sáng không tạo nổi thì khuya nhé
Ngày húc say mềm để tối nghe.

Nhớ…!

Sáng nay gặp bạn.



Xứ Nghệ xa xôi đến Vũng Tàu
Giao lưu thơ phú chúc mừng nhau.
Cửa Lò đằng nớ đây đang siếc
Ô Cấp bên ni đó vẫn cầu.
Từng giọt cà phê như hạt gi
Mấy viên đá lạnh tựa chim âu.

Thuyền đời



Thôi đành lỗi hẹn mối duyên nhau
Mái tóc xanh xưa sớm ngã màu.
Kẻ xót dương trần say nỗi nhớ
Người về tiên cảnh giấu niềm đau.
Trở trăn mỗi bước thương tình lỡ
Thao thức năm canh gối mộng sầu.

Nhớ ai



Đã mấy hôm rồi bặt tiếng ai...
Ra vào lục ục khéo đùa dai...
Quán quen ngơ ngác mình than uổng
Người lạ lâng lâng bác nhủ hoài.
Bệnh dịch dễ lây đành tạm nghỉ
Ngoa ngôn khó vận cứ chơi dài...

Một mình...



Đêm này góc bể một mình ta
Quà chẳng, thơ suông nhớ mẹ già.
Mái tóc ngàn Nưa màu bão táp
Canh chầy đất Triệu quãng đồng xa.
Người nơi chốn ấy đương buồn hả
Con ở trời đây rất khỏe mà.

Xướng họa: HẠNH PHÚC



Bài xướng:
Hạnh phúc

Sớm nay em gọi điện cho anh
Rằng báo tin vui những ngọt lành.
Nhà cửa trong ngoài tươm tất đủ
Vườn xuân hoa cảnh tốt tươi xanh.
Những mong duyên thắm nguyên nhung nhớ
Còn muốn tình say được dỗ dành.

Nhớ Mẹ



Nghiêng chiều thánh thót giọng ai ngâm
Biển cả dường như cũng khóc thầm.
Nhớ mẹ hôm nào khuyên giữ đức
Thương người thuở ấy bảo gìn tâm.
Ân sâu quãy gánh hằng ghi đậm
Nghĩa nặng oằn vai mãi nhắc ngầm.

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2020

Cám ơn anh

Cảm ơn anh Phạm Văn Dương đã tặng em những tập thơ.



Tuy rằng chỉ xướng họa vần nhau
Vẫn hẹn cùng anh tại Vũng Tàu.
Chẳng dạo Hồ Tràm hay núi nhỏ
Không vòng Bãi Trước lẫn bờ sau.
Cà phê Hoa Gió nhanh tìm đến
Tuyển tập Thơ Đường vội gửi trao.

Rút ruột cho đời



Muôn đời rút ruột vẫn còn tơ
Hứng giọt thời gian cuốn lững lờ.
Lận đận duyên tình đong nỗi ước
Eo xèo phận số ủ niềm mơ.
Ngày qua tháng lại nào vương vấn?
Tiết chuyển mùa sang liệu thẫn thờ?

Tâm an dạ tĩnh



Chiều nay lặng lẽ ngắm hoàng hôn
Nghĩ lại Cô-Na điếng cả hồn.
Cách biệt khoanh thành xây chỗ ổn
Ngăn ngừa đắp lũy dựng vùng ôn.
Làng quê vững chắc nào hư tổn
Ngõ phố bền lâu chẳng hại dồn.

Trăng rằm



Mỗi tháng trăng vàng trở lại đây
Rồi buông óng ả quyện khơi đầy.
Đêm huyền lặng lẽ choàng sương ngủ
Cảnh vắng êm đềm rũ mộng say.
Thoảng gió thơm nồng hương chạm ngưỡng
Qua miền lộng ngát thuở mơ ngày.

Lắm sâu



Được biết trong vườn có lắm sâu
Con to loại nhỏ nó gieo sầu.
Bám vào kẽ lá ăn cho thỏa
Gặm tới khe mầm mặc nát đâu.
Xơi hết những gì quơ chất dạ
Nuốt từng mấy thứ bỏ bao hầu.

Bến quê



Nhớ lắm dòng xưa của một thời
Đôi bờ khói quyện nước êm trôi.
Chiều chiều ngóng đợi – chiều tan chợ
Sớm sớm ngùi trông – sớm tiễn người.
Phận khó cảnh nghèo, cha chợ ngược
Nhà đơn trẻ dại, mẹ đò xuôi.

Nhạt hồn đêm

(Ngũ độ thanh; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)



Hương ngời trả lại bữa chiều êm
Viễn cảnh cài nơi ngọn gió mềm.
Bởi áng xuân này chưa giữ chặn
Nên hình bóng nọ chửa kề thêm.
Bài thơ bợt nẫu quàng bên sóng
Ánh nguyệt mờ lu đảo chỗ thềm.

Nghe gió lay



Nâng chén men tình chợt tnh say
Hương yêu ngây ngất thế gian này.
Môi hôn phố hạ bao lần chạm
Mắt dõi ga chiều bấy lượt cay.
Nhớ lắm thuyền thơ duyên gối mộng
Thương sao bến dại lá vờn bay.

Chung tình



Nối vòng tay lớn” vạn yêu thương!
Đoàn kết ng vui bạn... “Luật Đường.
Dịch bệnh “tin gian” cần tỉnh táo...
Chung tình xướng họa nỗi buồn vương.

Hoa chiều



Cánh hoa khoe sắc giữa chiều buông
Mơ trái thơm ngon nặng trĩu buồng.
Đóa ngọc một thời tươi lá thắm
Cánh hồng bao nỗi lạnh đêm suông.
Như vần thơ lạc xa mùa họa
Tựa bến sông khuya vắng tiếng xuồng.

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2020

Lỡ hẹn



Hăm Mốt tháng Ba họp một nhà
Cùng về Hà Tĩnh hội thơ ca…
Thình lình Cô-vid lan nhiều nẻo
Rục rịch Cô-rôn tỏa chốn xa.
Lỡ hẹn cùng nhau lên núi Lĩnh
Ngậm lời thỏa ước ghé sông La.

Chuyện nàng Bân



Mong chồng được mặc áo nàng Bân
Trời thấu nên chiều theo ý dân.
Vừa lóe nắng Nam hừng trước mặt
Đã tràn gió Bắc lạnh bàn chân.
Niềm vui kẻ nhận dù đôi chút
Hạnh phúc người trao gấp bội phần.