Kìa
xem tạo hóa khéo khơi mành Đất
Triệu Sơn mình ở Xứ Thanh. Một
thuở uy hùng vang khắp nẻo Ngàn
năm tích cũ sáng liên thành. Am
Tiên huyệt đạo trời giao đất Phủ
Tía linh đền núi tạc danh.
Học
sinh phấn khởi sớm lênđường Vàitháng
cách lyhợp chủ trương. Cha
dẫn con...đi
vào lớp học Mẹ
đưa trẻ...bước đến sân trường. Bây
giờ Cô-vít dường tan bọt Hiện
tại Rô-na cũng nát tương.
Làm
người chấp nhận nỗi bôn ba Cuộc
sống còn chi đậm với đà... May
rủi phận đời đâu biết trước An
bài định số chớ lo xa. Say
tình thảo họa miền sơn cước Tức
cảnh cảm đề chốn hải hà.
Chẳng
trúc, chẳng mai phận ẩm ương Phong
tư, cốt cách loại thường thường. Đầu
xanh đã trải cơn chìm nổi Tóc
bạc còn mang nỗi vấn vương. Cơm
áo bao lần thương chữ nghĩa Gió
mưa một thuở ngại từ chương.
Hạ
về nắng trải khắp muôn phương Cả
nước hân hoan trẻ tới trường. CầuĐá thuyền về giăngbến cảng BãiSau
bạnvượt
sóng trùng dương. Đông
vui Bà Rịa chen
nhàcửa Tấp
nập Vũng Tàu rộn
phố phường.
Đại dịchcách lyhọa chất chồng Nay
về xum họp thỏa chờ mong. Người
từ nơi ấy vui trong dạ Ta
ở chốn đâyvợi cõi lòng. Sông
đã xoay dòng xa bến đục Biển
vừa dâng sóng đếnbờ
trong.
Mấy
tháng thi hành “giãn
cách”nha Bởi
chưng tránh họa...ở trongnhà. Toàn
dân hợp lực xua tà... vắng Cả
nước đồng lòng đẩy dịch... xa. Ghé lại vòng tay mừng lệ ứa Trao
nhau ánh mắt tủi hoen nhòa.
Thằng
Cò nối dõi... mới sinh ra Thằng Nhỏ lớn thêm được gọi là... Thằng
Giặcthó nhầm cha mẹ mắng Thằng Bờm trót dại xóm giềng la. Thằng Chồng ấy buổi về quê vợ Thằng Bố này hôm đứng chủ nhà.
Hỏi thăm nhà thơ Chí Anh vừa bị lốc giật tung mái nhà.
Nhà
chàng
trống hoác cảnhtơ huơ Lốc giật hoang tàn mái chổng chơ. Chỉ tiếc... bay rồi dăm cán chổi May
còn sót
lại mấy vần thơ. Thôi thì lặng bão anh cùng sửa Đành vậy trong trời bác lại mơ.
Bấm
đốt thời gian bốn tháng thôi Tưởng
như chờ đợi bốn năm trời. Gặp
nhau Mai thắm – hương đầy ngõ Tái
ngộ Phượng hồng – đỏ khắp nơi. Giọt
rượu tri âm chưa toại ý... Câu
thơ tâm đắc đã thành lời.