Bao
la Xứ Lạng núi xây thành Muôn
vẻ kỳ quan dáng
Nhị Thanh. Vách
động nghiêng lồng
tung nước bạc Đỉnh
hang hé cửa đón trời xanh. Quanh
co suối vẽ hình trên thác Vắt
vẻo cầu in bóng dưới ghềnh.
Dẫu
nặng tình đơn khó thể bày Trăm
ngàn giọt đắng chỉ mình say. Mây
chiều gởi mộng về phương ấy Sợi
ái vương tơ ở ngõ này. Chẳng
kẻ vun trồng hoa đã úa Không
người thưởng lãm đóa thì phai.
Giữ gìn phong tục cũ... quê ta Có cháu cho nên được gọi bà. Nước
chảy đá mòncha vẫn nhắc Con chào trẻ nhớ mệ đừng la. Mới hay tuổi tác bây chừ đã... Đừng hỏi xuân xanh thuở nớ... già.
Mỏi mắt trông chờ mấy tháng nay Niềm
aoước
ấy...đợi bao ngày. Cô-Vi đã biến không còn quậy Vi-rút tan rồi cũng hết xoay... Thoải
mái hội thơ về đủ cả Vô
tư thi hữu tới đông đầy.
Lửa
phượng trên cây thắp đỏ hè Gọi
bầy ra rả tiếng lời ve... Rượu
bia vốn chuộng còn ngây ngất Thơ
phú không chuyên đã lập lòe. Cạn
chén men nồng toan quẳng bút Xong
bài Đường luật tính đăng khoe.
Rạo
rực xuân về bút đậm chương Hồn
thơ lai láng nở phi thường. Viết
dòng tâm sự cùng nghiên bút Tỏ
nỗi tang bồng với tuyết sương. Đất
khách tháng ngày nao núng dạ Trời
quê mòn mỏi trọn đêm trường.
Kìa
xem tạo hóa khéo khơi mành Đất
Triệu Sơn mình ở Xứ Thanh. Một
thuở uy hùng vang khắp nẻo Ngàn
năm tích cũ sáng liên thành. Am
Tiên huyệt đạo trời giao đất Phủ
Tía linh đền núi tạc danh.
Học
sinh phấn khởi sớm lênđường Vàitháng
cách lyhợp chủ trương. Cha
dẫn con...đi
vào lớp học Mẹ
đưa trẻ...bước đến sân trường. Bây
giờ Cô-vít dường tan bọt Hiện
tại Rô-na cũng nát tương.