Mai
về chốn cũ nhé nghe anh Có
nhớ vầng trăng đợi trước mành. Nửa
kiếp lao đao vì bả lợi Một
đời héo hắt bởi mồi danh. Đừng
quên tiền bạc làn mây nổi Hãy
nhớ nghĩa nhân ngọn gió lành.
Mây
trời sông nước bóng hình ai Để
nhớ người ta thậm thượt dài? Thương
bạc vầng trăng hờn đá nát Giang
hồ ngọn gió tủi vàng phai. Tình
vương lối cũ hoe tròng mắt Nghĩa
đọng đường xưa nặng gót hài.
Oi
nồng nắng lửa đất miền
Trung Hạn
hán dồn lên khắp cả vùng. Lũy
rạch ao hồ khô cạn đáy Nương
vườn ruộng rẫy cháy trơ khung. Con
người vất vả đầy nguy khốn Cuộc
sống gian nan đến tận cùng.
Thay
áo xuân nay đón hạ về Tiết
trời oi ả khắp thành quê. Ve
kêu vọng lại ngày niên thiếu Phượng
nở vương hoài tuổi cập kê. Trang
giấy trinh nguyên thời kỷ niệm Lá
thư ảo mộng thuở đam mê.
Qua
hứa...Qua
qua, Qua hổng
qua...! Để
cho sầu nhuộm tím vườn cà. Cau
thôi ngào ngạt trong sương sớm Trầu
chẳng rập rờn khi nắng sa. Chiếc
quạt còn tươi lời thắm thiết Câu thề đã bạc nỗi phôi pha.
Học
nguyện noi gương sáng trọn đời Tập
rèn ý chí chẳng hề lơi. Đạo
trong cứu nước ngàn năm tỏ Đức
sáng vì dân vạn thuở ngời. Bác
ấm tình Cha bừng đất nước Hồ
đầy nghĩa Đảng lộng trùng khơi.
Hai
mốt xuân xanh quyết một lòng Tìm
đường xuất ngoại cứu non sông. Vẫy
vùng bốn biển vì dân tộc Lặn
lội năm châu bởi giống dòng. Tư
cách tài năng ngời cõi Á Tác
phong đạo đức sáng trời Đông.
Số
trời đã bắt phải làm thơ Vì
lắm suy tư chẳng thể mờ. Thế
sự ngổn ngang bao ý tưởng Nhân
tình bề bộn những điều mơ. Tâm
hồn muốn trải người trông đợi Tri
thức mong trao bạn ngóng chờ.
Vẫn
còn xuân lắm… lẽ nào phai… Nguyên
vẹn phòng không để phí hoài. Phơi
phới vần thơ tràn ước vọng Mặn
mòi nhan sắc dậy tương lai. Lục
tuần khép vận… e rằng dại, Tứ
đức tròn niêm… vẫn bảo dài. Muốn
giữ thời son cùng sức trẻ Tình
nồng ao ước… lẽ nào phai…!?
Đâu
chỉ trên trời mới có Tiên Vũng
Tàu – Ô Cấp đẹp hồn nhiên. Lung
linh thấp thoáng nơi bờ biển Lộng
lẫy ngọc ngà giữa nét duyên. Bờ
cát trải dài cong cánh bướm Dáng
em thon thả lướt du thuyền.
Nghèo
hay tự ái, giỏi hay kiêu Hai
thái cực ni chiếm số nhiều. Kẻ
dở hẳn là tâm rắm rối Người
tài chắc chắn dạ phiêu diêu. Khôn
ngoan mặc định thường ưa nhún Ngu
dốt đương nhiên chỉ thích liều.