Thi
Đường xướng họa mãi vang xa Tiếp
bước cha ông… lớp trẻ già… Cả
nước bảo tồn thơ tích cổ Toàn
dân gìn giữ vốn tinh hoa. Ngàn
năm tỏa sáng trong trời Việt Muôn
thuở trường tồn giữa đất ta.
Chúc
mừng tuổi cụ chín mươi hai Trịnh
tộc – Đào gia, phúc trải dài. “Đừng bảo, xuân tàn hoa rụng hết Đêm qua, sân trước một nhành mai”. Một
đời dạy học trồng cây đức Mấy
kiếp tu nhân phát lộc tài.
Nắng
trải đồi cao óng ánh vàng Đường
về quê bạn bước thênh thang. Qua
hồ bán nguyệt sen thơm ngát Tới
núi cô Tiên cúc dịu dàng. Đây
cảnh đào nguyên chim hót vọng Kìa nơi hoa thắm bướm vờn sang.
Bâng
khuâng ta đợi bóng thu sang Mong
sớm hè đi kẻo lỡ làng... Dưới
lẵng sen tàn hương thoảng ngát Trên
cành ve lặng tiếng còn vang. Cúc
khoe nhụy thắm phơi nhành biếc Lá
rụng vườn xưa điểm sắc vàng.
Đất
Tổ thân yêu của chúng mình Vui
ngày hội ngộ với Phù Ninh. Thất
ngôn cao hứng, tôi ngâm vịnh Bát
cú trầm ngâm, bạn đọc bình... Kết
nối tao nhân hòa xúc cảm Sẻ
chia mặc khách kết giao tình.
Sau
bấy phong ba dạt bước đời Theo
dòng vô thức trở về nơi... Cung
đường một thủa dần quên tuổi Góc
phố không tên chợt nhớ người. Đếm
lá phiêu du chiều gió hẹn Nghe
buồn luân lạc tiếng đêm rơi.
Hè
về hẹn đến Vũng Tàu
thôi... Du
lịch nơi đây quá tuyệt vời. Bến
Đá, Hải Đăng,… lên ngắm cảnh Bờ
Kè, Bãi Trước,… ghé ngồi
chơi. Với
em nhàn tản
đường ven núi Cùng
bạn lang thang phía cuối đồi.
Chẳng
dám theo đòi thơ với ca Biết
dăm ba vận thế thôi mà… Đường
thi đối luật niêm chưa sõi Bát
cú treo vần tứ chẳng ra…!? Nghĩa
mẹ sớm hôm đèn với sách Ơn
thầy phúc đáp bảng cùng khoa.
Suối
cạn khô rồi… bạn thấy chưa Không
lo cấy hái khổ cho chừa. Vườn
trên ngó bộ đâu còn nước Ruộng
dưới trông thì chỉ đợi mưa. Lắm
chị lòng đau vì tiếc bưởi Nhiều
anh dạ xót bởi thương dừa.
Dõi
bóng mờ xa khuất nẻo đường Đau
người ở lại chốn quê hương. Chiều
phai lá đổ triền hiu quạnh Ngõ
gợi niềm mơ ánh lịm hường. Lặng
lẽ xuân thì qua cứ đợi Âm
thầm tuổi hạc mãi còn vương.
Tôi
với Anh chung bước hẹn thề Đã
từng cùng đếm ngón tay tê... Tha
hương, thân lấm như hòn đá Bỏ
xứ, thơ còn tựa đất quê! Ếch
nhái – gào trăng mà khổ lắm Vành
khuyên – gọi nắng nhớ thương ghê.
Tháng
Sáu qua mau lại hết Hè Sắp
tàn cánh phượng xác hồn ve. In
hình sắc trẻ vườn thơ ấu Nhớ
bóng ngày xanh tuổi cặp kè. Tiếng
trống âm vang như tạm nghỉ Sân
trường vắng lặng ngỡ còn e.
Đôi
đường chẳng nệ lúc ba mươi Sướng
khổ trăm năm vẫn khóc cười. Mộng
thắm duyên hồng do ý gạn Tay
chàm mắt trắng bởi tâm khơi. Rời
sông vẩn đục đâu chờ tuổi Đến
biển tìm trong chẳng kén khơi.
Tựa
áng mây bay giữa biển trời Rực
màu thiền tọa ngát miền khơi. Đường
tu rộng mở lòng trinh bạch Cửa
Phật thênh thang trí sáng ngời. Bác
ái từ bi bừng quả phúc Cứu
nhân độ thế rạng trang đời.