Nhân dịp giao lưu Câu lạc bộ thơ ca Phú Mỹ, Phú
Thọ.
Bài
xướng:
Ngày
vui
Qua
mùa Cô-Vít
lại cùng nhau Gặp
gỡ giao lưu nối nhịp cầu. Gia
chủ tâm đầu trao nghĩa nặng Bạn
thơ ý hợp kết tình sâu. Lời
ca trầm bổng hòa sông núi Thi
tứ long lanh tỏa
ngọc châu.
Vì
thương lặn lội mãi đi tìm Tím
ấy cho đời những dịu êm. Lá
hẹn trăng về in khắp ngõ Bông
theo gió tới rải đầy thềm. Nào
hương khối kẻ còn lưu dạ Chả
sắc bao người vẫn giấu tim.
Chốn
cũ ngày xưa mãi nhớ về Ân
tình sâu lắng một miền quê. Gió
đưa song trúc vầng trăng đợi Lan
thoảng thềm mai khóm cúc kề. Bè
bạn hân hoan thường cởi mở Xóm
giềng ấm áp chẳng chăn be.
Nhớ
lại tim còn thuở vấn vương Câu
thơ ai gửi ngọt hơn đường. Sen
hồng ủ lại vài trang sách Phượng
đỏ ép vào mấy tập chương. Sương
trắng phủ mờ bao khắc quạnh Trăng
thanh soi tỏ bấy canh trường.
Duyên
đến duyên hòakhỏi níu ai Tùy
duyên... tự khắc sẽ an bài Tâm an tĩnh tọa duyên đừng khởi Duyên vọng an thiền tánh chửa khai. Dẫu muốn, duyên chưa... tình khó lại Chẳng chờ, duyên thuận... ý tầm lai.
Quý
sống vô tư phải nhiệt thành Tránh
điều trục lợi, chớ ham danh. Gan
bầy trên chiếu trông nào chậm Ruột
để ngoài da thấy rõ nhanh. Vốn
sợ hiềm nghi như quất cảnh Luôn
kinh đố kỵ tựa cam sành.
Quảng cáo phản cảm
của Bia Hà Nội tuyên truyền Đại hội Đảng tại TX Cửa Lò,Nghệ
An(*).
Ngẫm
mà lo
Thấy
màn quảng cáo ngẫm mà lo Tỏa
sáng quê ta đấy...
Cửa Lò. Quan chức phen này ra sức... nhậu Dân quèn bữa nớ động lòng... cho. Hỏi bà Phó Chủ... mình đương họp Vặn lão Trưởng Phòng... tớ bận cò.
Sao
mà lòe loẹt thế em ơi... Tất
cả về nhau anh biết rồi. Cái
áo lượt là ngày bạc phếch Chiếc
quần vá víu sớm buông lơi. Trước
từng má phấn bao chan chứa Giờ
lạc chân son những rã rời.
Thắp
nén tâm nhang khói cuộn tròn Lên
từng nấm mộ những người con. Thời
gian mãi ngóng dần vơi cạn Năm
tháng hoài mong cũng đã mòn. Nắng
tắt mây che mờ đỉnh núi Trăng
tàn bóng ngả quạnh đầu non.
Nghĩa
ấy không tròn buổi lệ vương Ngày
thu nắng nhạt trải bên đường. Giăng
từng giọt tủi trong tròng mắt Nhặt
những nơ sầu nẻo ánh dương. Kẻ
đến hoài mong choàng phận cũ Người
đi mãi ngóng khởi ân hường.
Trăng
vàng tắm mát giữa trùng khơi Gió
thổi vi vu cảnh tuyệt vời. Dáng
ngọc bồng bềnh trên sóng biển Nét
xuân thấp thoáng giữa mây trời. Hương
hoa dịu ngọt êm đềm tỏa Thời
khắc yên bình lặng lẽ trôi.