Thường
xuyên bạn hữu tới thăm nhà Ghé
hỏi vui mừng những việc qua. Chuyện
ngỏ trà nâng tình mãn á Lời
trao rượu rót nghĩa vui mà… Tâm
hồn thoải mái niềm thương lạ Trí
tuệ an nhàn nỗi thỏa nha!
Từ
ấy sông em sóng ngập lòng Huế
ơi!Chừ
rứa có buồn không? Trong
ni đông tiễn loang chiều tím Ngoài
nớ sương phai nhạt má hồng. Thương
bến đò duyên đà lỗi hẹn Xót
tình thơ mộng cứ thầm mong.
Mới
nửa trăm năm tóc ngả màu Vô
tình ngày tháng vẫn qua mau. Đêm
đêm gối chiếc buồn cô quạnh Sáng
sáng phòng không lạnh nỗi đau. Nhớ
thuở trăng tròn tình buộc chặt Mơ
về bóng xế mộng còn nhau.
Sim
ở quê mình khác mọi nơi Rằng
trong vị ngọt có hương đời. Tình
cha góp nhặt dòng thơm thảo Nghĩa
mẹ đắp bồi đất tốt tươi. Gần
gũi chờ mong đầu hạ gọi Xa
xôi ngóng đợi cuối xuân
mời.
Thời
nay gió chướng nháo nhào nhào Hàng
Việt tồn kho, bị “nốc ao”! Xí
xửng người ta thèm của lạ Đua
đòi hàng ngoại hám tiền cao. Trập
trùng khách mới vui nồng nả Thổn
thức tình xưa khó dạt dào.
Năm
chín mươi(*)
từ giã nghiệp thầy Về
ôm mẫu rẫy cuốc cày đây. Hai
lăm năm lẻ theo thời vụ Nay
tuổi bảy lăm vẫn thế vầy! Tập
tễnh văn chương hong tuổi hạc Xướng
hòa thơ phú giải đời khuây.
Ai
chọc ghẹo em cứ lắc đầu Bảo
rằng chuyện ấy hãy còn lâu. Trăng
trong vẫn giữ làn môi thắm Duyên
dáng đang gìn mái tóc nâu. Ngõ
liễu chửa chào oanh én lượn Vườn
xuân chẳng đón bướm ong chầu.
Biển
vẫn nghìn năm sóng bạc đầu Thời
gian nước chảy có ngừng đâu. Chờ
thu chỉ thấy hoa tàn sắc Đọ
tuổi mà hay tóc bạc màu. Đã
đến rồi đi vòng vũ trụ Thì
quên chẳng bận nỗi cơ cầu.
Thơ
có còn không hay bỏ tôi Hòa
tan tận cuối nẻo mây rồi? Mà
sao cứ nhủ luôn là mãi… Lại
thấy như càng xa ngái thôi! Tôi
vốc thời gian ngàn tuyết phủ Tôi
mơ khoảnh khắc dáng ai ngồi.
Vinh
dự bao lần đến với tôi Mốc
son lưu nhớ mãi trong đời. Năm
lăm tuổi Đảng tâm hừng hực Bảy
tám mùa Xuân chí sục sôi. Dõi
bước đàn anh theo lý Mác Noi
chân liền chị nhớ lời Người.
Quê
nhà rất ngại đứng gần nhau Bởi
vậy nên tìm chỗ phía sau. Bụi
chuối tâm tình đôi lứa trẻ Đống
rơm thổ lộ mối duyên đầu. Ngày
xưa xã hội còn phong kiến Nề
nếp gia đình đã thấm sâu.
Thi
Đường Bà Rịa tiếng xa bay Hương
vị ngát
thơm mãi đến rày… Thấm
thoắt hào quang màu vẫn đượm Bình
minh khoảnh khắc dạ còn say. Vần
thơ lai láng tình sâu nặng Ý
tưởng mênh mang mộng vơi đầy.