Rét
buốt thâu đêm giữa tiết đông Ngẩn
ngơ mơ tưởng khối tình nồng. Trăng
treo góc biển đầy con sóng Gió
động chân mây chạnh nỗi lòng. Đã
vỡ tim này đành chịu đựng Nếu
còn nghĩa ấy chẳng chờ mong. Rồi
đây cách biệt bao trăn trở Bởi
lẽ sầu đau hết ngóng trông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét