Xin
trải lên đường dãy thảm nhung Đón
chân em đến đỉnh Tao Phùng. Non
cao thanh vắng đèn quay quắt Biển
rộng mờ xa gió bão bùng. Trót
lỡ dân thường nơi hạ giới Nào
mơ dáng ngọc chốn thiên cung. Đàn
khuya réo rắt bên bờ mộng Lỗi
nhịp yêu đương bởi sợi chùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét