Nhớ Mẹ ra đi chẳng
muộn phiền
Nhân từ thanh thản
giấc bình yên.
Thương nhiều gương
mặt vô ưu mãi
Giữ trọn trong tim hạnh dịu hiền.
Nhớ Mẹ ra đi chẳng
muộn phiền
Nhân từ thanh thản
giấc bình yên.
Thương nhiều gương
mặt vô ưu mãi
Giữ trọn trong tim hạnh dịu hiền.
Vẫn
biết hồng gai phủ khắp mình
Say
lòng khó cưỡng chẳng làm thinh.
Muốn
đem lời hẹn tình nên mối
Chỉ ngại người đi bóng rẽ hình.
Bài xướng:
Chút tơ sầu
Cái
lạnh nào hơn nỗi rét lòng
Như
dường tê tái giữa mùa đông.
Chẳng
lo trời chuyển dài hay ngắn
Chỉ
ngại tình xa nhạt hết nồng.
Thương
bóng mơ hình ôm tiếc giận
Trách
mình lạc lối nhớ buồn trông.
Lẽ
thường phận gái hay thua thiệt
Son sắt vẫn xin vẹn chữ đồng.
Đối
diện cùng ta với chính mình
Nghe
dường văng vẳng những hồi kinh.
Vén
màn sương lạnh nhìn trăng ảo
Khép
mối tơ sầu giữ trí minh.
Chỉ
muốn lặng tìm nơi vắng vẻ
Để
rồi buông bỏ chốn phồn vinh.
Văn
thư nghiền ngẫm gương hiền triết
Học đắc nhân tâm vẹn nghĩa tình.
Chánh
niệm thiền tâm chốn Phật đài
Hiện
tiền nhân quả rõ không sai.
Tam
quy ngũ giới rời nguy
khốn
Lục
dục thất tình khởi nạn tai.
Gương
hiếu Kiền Liên người kính trọng
Hạnh
từ Thị Kính sách ghi bày.
Thiên
kinh giảng dạy luôn hành thiện
Đời đạo dung hòa phúc đáo lai.
Ngọn
sóng lay triền đá
Hạt
mưa ướt ngọn cau.
Lòng
sầu sao vướng nặng
Nỗi
nhớ bỗng về mau.
Xua
bóng đêm cô quạnh
Mở
trang vở úa nhàu.
Lá
vàng rồi sẽ rụng
Chồi mới lại tươi màu.
Tiếc
chi giấc mộng thường
Nặng
bước kẻ tha phương.
Lệ
đắng dâng lòng mắt
Người
buồn vọng cố hương.
Từng
ngày đầu điểm bạc
Khoảnh
khắc má phai hường.
Gửi
cuối trời vô tận…
Nghẹn lời giấu nhớ thương.
Chẳng
biết cùng ai để tỏ bày
Càng
mong càng đợi nỗi sầu cay.
Sợ
buông lời nói gieo tình lụy
Đành
giấu tơ lòng thả gió bay.
Nghe
tiếng chuông ngân bừng ý thiện
Viết
lời kinh sám giữ lòng ngay.
Nhân
sinh thiện tính là nguồn cội
Dứt hẳn ưu tư hưởng phúc dài.
Đêm
lạnh qua rồi đón thái dương
Cớ
chi đeo mãi khổ vô lường.
Buồn
vui tìm gửi theo mây gió
Thương
nhớ thôi đành quyện khói sương.
Tầm
gửi cũng làm nên thuốc quý
Tơ
hồng hay bám hại cây thường.
Kiếp
người chẳng được bao năm lẻ
Hoa đẹp đâu hoài đượm sắc hương?
Chung dòng máu đỏ
một màu da
Thời tiết đổi thay
chẳng thuận hòa.
Giông bão bao trùm
tràn nước lũ
Người người lặn ngụp
khóc quê nhà.
Chia cơm sẻ áo
mong trời sáng
Giúp sức đồng lòng
vượt nạn qua.
Tất cả hướng về
nơi khúc ruột
Miền Trung hạnh phúc hết phong ba.
Vô tình nào phải cố
tình đâu
Bởi tính hay trêu
mới nhuốm sầu.
Đã trót một lần
ghi khắc đậm
Để rồi bao thuở đợi
chờ sâu.
Tóc xanh phai sắc
pha mùa nhớ
Biển cạn vắng người
đẫm giọt ngâu.
Muốn ghép trăng
đơn ngời mộng đẹp
Giật mình nghe vọng tiếng chuông lầu.
Đâu phải vì
tiền mới nhớ mong
Tình yêu chân
thật tự nơi lòng.
Một lời nói
nhẹ nguôi cơn giận
Một nụ cười
hiền ấm tiết đông.
Hoa cỏ nồng
nàn duyên thắm mặn
Lầu đài lạnh
lẽo má phai hồng.
Đơn sơ hạnh
phúc tròn chung thủy
Vật đổi sao dời dạ vẫn không...
Tám hàng bảy chữ
nghĩ mà vương
Nghiên cứu vận
niêm chuẩn luật đường.
Người mới dò tìm
bao lỗi bệnh
Sách xưa dạy rõ lắm
vần chương.
Hán Nôm đối xứng
sao hòa nghĩa
Quốc ngữ đồng âm
thật khó tường.
Những tưởng thú
chơi vui tự tại
Nào hay luyện tính nhẫn kiên trường.
Thế
hệ tương lai đáng tự hào
Đức
tài năng luyện sáng ngời sao.
Vượt
qua thử thách lời hùng biện
Hiển đạt thang mây rẽ lối vào.