Phượng
đỏ lay hè: tiết đã sang Màu
môi rạng rỡ điểm tô nàng. Để
chàng ve vãn đùa ca hát Cùng
áo tinh khôi tiếc khẽ khàng. Mỗi
độ như rằng bao kẻ nhớ Nỗi
lòng còn đấy cả âm vang.
Tan
hợp ở đời lẽ tự nhiên Chẳng
ai lại muốn rước ưu phiền. Sân
si mà hết e thành Phật Sầu
muộn không còn chắc hóa Tiên. Đâu
kẻ gìn chân cùng quý
thiện Nào
ai trọng nghĩa với khinh tiền.
1. Bao
năm chia biệt bóng đa làng Day
dứt trong lòng nỗi cố hương. Tấc
đất, ngọn rau – cha gánh vác Đường
kim, mối chỉ – mẹ cưu mang. Đường
quê khập khểnh nương thân gậy Tóc
trắng lơ thơthấy cuối đường(?)
Lôm
côm học mót tưởng rằng ta... Tri
thức lem nhem cứ ngỡ là... Tai
bạt chân khều trông khá giống... Mày
thô vĩ tán đúng con
nhà... Tiền
không túi rỗng đâu cần phải... Gối
bạc vai mòn có thế mà...
Thường
xuyên bạn hữu tới thăm nhà Ghé
hỏi vui mừng những việc qua. Chuyện
ngỏ trà nâng tình mãn á Lời
trao rượu rót nghĩa vui mà… Tâm
hồn thoải mái niềm thương lạ Trí
tuệ an nhàn nỗi thỏa nha!
Từ
ấy sông em sóng ngập lòng Huế
ơi!Chừ
rứa có buồn không? Trong
ni đông tiễn loang chiều tím Ngoài
nớ sương phai nhạt má hồng. Thương
bến đò duyên đà lỗi hẹn Xót
tình thơ mộng cứ thầm mong.
Mới
nửa trăm năm tóc ngả màu Vô
tình ngày tháng vẫn qua mau. Đêm
đêm gối chiếc buồn cô quạnh Sáng
sáng phòng không lạnh nỗi đau. Nhớ
thuở trăng tròn tình buộc chặt Mơ
về bóng xế mộng còn nhau.
Sim
ở quê mình khác mọi nơi Rằng
trong vị ngọt có hương đời. Tình
cha góp nhặt dòng thơm thảo Nghĩa
mẹ đắp bồi đất tốt tươi. Gần
gũi chờ mong đầu hạ gọi Xa
xôi ngóng đợi cuối xuân
mời.
Thời
nay gió chướng nháo nhào nhào Hàng
Việt tồn kho, bị “nốc ao”! Xí
xửng người ta thèm của lạ Đua
đòi hàng ngoại hám tiền cao. Trập
trùng khách mới vui nồng nả Thổn
thức tình xưa khó dạt dào.
Năm
chín mươi(*)
từ giã nghiệp thầy Về
ôm mẫu rẫy cuốc cày đây. Hai
lăm năm lẻ theo thời vụ Nay
tuổi bảy lăm vẫn thế vầy! Tập
tễnh văn chương hong tuổi hạc Xướng
hòa thơ phú giải đời khuây.