Cói
ngát sườn đê nhuộm nắng chiều Sông
thu lành lạnh sóng phiêu diêu. Hồ
Tây bán chiếu – Đời danh sỹ Bến
Hới(*) qua sông – Lệ huyết triều. Công
đức anh thư oan khuất mãi Sắc
tài thục nữ thảm thương theo.
Gương
nga chênh chếch đã nhòm song Hờ
hững trách ai nhạt với lòng. Chín
chục thiều quang vừa sáu hạ Ngoài
nghìn dặm chốc đã ba đông. Mới
hừng lửa lựu sang khàn cuốc. Từng
biếc rừng thu chuyển sẫm hồng.
Nhân
ngày Rằm tháng Bảy–
Đại
lễ Vu Lan, tôi bỗng nhớ Mẹ tôi xưa...
Bốn
mốt thu đông vắng mẹ rồi, Bóng
hình vẫn cứ hiện trong tôi… Khi
khăn vấn, yếm nâu, chân đất, Lúc
áo the,xà tích, váy sồi. Đường
ngõ ra chừng bà lý đấy, Ruộng
đồng rõ thật lực điền thôi.
Nắng
sớm bừng lên đỏ rực hồng Sân
nhà đẹp lắm những bồn bông. Nhìn
vui toại nguyện mình chăm bón Ngó
thỏa niềm mong lão đã trồng. Tĩnh
lặng tâm hồn luôn tỏa sáng Yên
bình trí não cứ ngời trong.
Có
kẻ tuyệt tình bỏ mẹ cha Lương
tâm khuyết tật biết đâu mà. Đã
qua nửa kiếp không suy được Sắp
hết một đời chẳng nghĩ ra. Mông
muội để cho hiền hóa ác Ngu
si nên nỗi chính sang tà.
Có
phải tình kia đã bạc màu Hay
là phước nọ chở về đâu. Đời
côi bợ cảnh lay hồn nhớ Phận
lẻ vì duyên rã kiếp sầu. Chẳng
đợi ai về nơi bến nẫu Không
vời kẻ tới chỗ bờ sâu.
Quanh
năm bỏ mặc bỗng sang mùa… Thiên
hạ ì xèo khắp chốn đua... Lễ
lạt lao xao bưng tới cửa Tiền
long í ới vác lên chùa. Thịnh
suy đâu phải Trời ban độ Phúc
họa nào do Phật bán mua.
Đang
mùa trở vụ nhớ thầy bu Vét
cạn lòng sông vẫn chửa bù. Mẹ
chỉ cha rèn sâu nét dưỡng Lời
thông ý tỏ rộng đường tu. Thơ
thời học lớp giành con chữ Chững
tuổi tòng quân đánh giặc thù.
Bên
ngoài liễu ảnh reo ngàn dặm Như
tiếng ngân xưa gió bội nồng. Độ
ấy ta người say quá nhỉ Bây
chừ trăng nước gợn gì không. Xa
nhau ướm đã hai mùa lá Vẫn
một trời thu ngóng thiệp hồng.
Bị
người ném đá đã nhiều phen Vẫn
cứ hiên ngang kiểu dế mèn. Chữ
nghĩa giờ đây đâu kẻ đoái Bạc
tiền muôn thuở lắm người chen. Bóp
đầy tiểu tốt liền sinh ngạo Túi
rỗng đại nhân cũng hóa hèn.
Hai ngày đến lớp đã buồn vương! Sáu tuổi nào đâu hiểu lẽ thường! Có phải thầy
cô nhiều tắc trách? Đâu vì bố mẹ
thiếu yêu thương? Ai gieo giọt
đắng lên đời trẻ? Ai rắc niềm
đau xuống mái trường?
Khác
gì một đóa hoa tàn rơi Rốt
cuộc con người cũng vậy thôi. Mỏng
mảnh mau tan như bọt nước Mong
manh dễ biến tựa mây trời. Mới
đó vẫn còn sương đọng giọt Giờ
này đã hết nước bay hơi.