Phải
quấn băng đầy ở bắp chân Dường
như khó giảm chút tinh thần. Ngăn
thành, đổ máu nào do dự Giữ
lưới, nhừ xương chẳng ngại ngần. Những
tưởng đàn ông thời mạnh cốt Không
ngờ phái nữ cũng bền gân.
Sợi
chỉ văn chương tự trói mình Mặc
đời kẻ ghét với người khinh. Câu
thơ xướng họa yêu điều nghĩa Chén
rượu giao lưu trọng chữ tình. Mấy
bận te tua mà chẳng sợ Bao
lần bết bát vẫn coi khinh.
Viết trước giờ bóng lăn tặng các chiến binh nữ bóng đá Việt
Nam.
Bài xướng:
Tài
sắc em ơi...!
Lính
Mỹ ngày xưa phải cúi đầu Bây
giờ bóng đá kém chi đâu. “Anh
hùng...” Bác tặng còn tươi ý “Bất
khuất…” Người trao vẫn vẹn câu. Việc
nước trong ngoài luôn gắng sức Tình
nhà sau trước cứ thương nhau.
Trở
về thăm lại bến sông xưa Chẵn
bốn mươi năm đã có thừa. Bên
ấy bờ tre làn gió cuốn Nơi
này bãi sậy nhịp chèo đưa. Bao
lần xa xứ còn chưa đủ Mấy
bận hồi hương cũng chẳng vừa.
Dáng
liễu mà em chí quật cường Tô
hồng chiến tích vọng muôn phương. Ba
lần rước cúp không là nhỏ Sáu
bận vinh danh chẳng phải thường. Thắm
mãi ngàn sau màu Tổ quốc Vang
lừng vạn thuở tiếng quê hương.
Biết
tỏ làm sao cái sự tình Nhiêu
là cái sự bấy điêu linh. Người
chê ta bạc lòng nhân nghĩa Ta
giận người quên chuyện chúng mình. Một
góc đô thành rau muối trộn Hai
dòng huyết lệ thế thời khinh.
Bác
Park hân hoan, tủm tỉm cười Chiều
nay lẩu Thái lại ngon xơi. Hòa
hai, nhất bảng không cần
chỉnh Thắng
bốn, tam khoanh đã có lời. Tiễn
chú voi vàng về nước nghỉ Mời
Ăng-co-vát hiệp sân chơi.
Bán
kết bên ta giật nốt rồi, Quân
đoàn tuyển Thái rút nhanh thôi. Màu
cờ Nghĩa Lĩnh càng tươi thắm, Bóng
nến Ăng Co cũng sáng ngời. Thiếu
hổ không voi lòng bỗng nhớ, Săn
vàng kiếm bạc cuộc nào vui.
Nghe
dạ bâng khuâng lúc chuyển mùa Trăng
vàng hiu hắt lối về xưa. Rượu
không người uống ly thêm tủi Thơ
chẳng ai xem giấy bỗng thừa. Mai
vẫn ngậm sương ngoài ngõ vắng Đào
còn cợt gió trước song thưa.
Em,
người thiếu phụ nhuộm phong sương Thơ
phú ký danh chữ Ún Mường. Có
lúc ngây ngô đàm lại đánh Đôi
khi ngằn ngặt giận rồi thương. Tính
hay nhõng nhẽo giòn mau vỡ Nết
dễ tin yêu sớm chán chường.
Tháp
cổ hạt mưa ngậm oán hờn Thương
người một bóng tháng ngày đơn. Chinh
phu đội gió say lưng ngựa Thiếu
phụ so dây khóc phím đờn. Hỏi
đất nào hay bao uẩn khúc Kêu
trời có thấu bấy nguồn cơn.
Gã Chí ngồi cùng Thị Nở đây Be sành, bát đất suốt ngày say. Quần nâu lơi lỏng lê lều rạ Váy đụp thẫn thờ tựa tán cây. Phèo vội nheo mày cười mũi hếch Nở bèn cúi mặt toét mồm ngây.
Ngày
tháng trôi dần, cảnh đổi thay Buồn
vui, vinh nhục, đã an bày. Nhìn
về quá khứ, nhiều gian khổ Tìm
đến tương lai, lắm đắng cay. Bão
táp đành cam, đâu ngại khó Phong
ba nếm trải, chẳng hề phai.
Này
em... sao cứ để ta khờ Chẳng
biết đâu là thực với mơ. Nếu
chỉ tìm vui rồi trở bước Đành
chi dậy sóng mãi xô bờ. Hãy
nghe đêm khóc từ trăm dặm Mà
thấu cung sầu của vạn thơ.
Cắn
nát câu thơ cạn
mấy vần Nghe
buồn phủ kín bến sông Ngân. Người
về đất lạ vui chân sáo Ta
vẫn tha hương mỏi bước trần. Một
kiếp khác nào cơn gió thoảng Trăm
năm cũng tựa áng phù vân.
Mừng
trang phây-búk của quê ta Thắm
đượm tình thơ tứ mặn mà. Mới
đó ươm mầm cây thắm lộc Mà
nay tỏa rộng bóng trường
đa. Bốn
phương tụ hội gom mầm sáng Trăm lối
về đây góp nhánh hoa.