Giặc
đến, bút nghiên để lại trường Bao
nhiêu hoài bão gửi quê hương. Nặng
tình đất nước, ra tiền tuyến Sâu
nghĩa gia đình, biệt hậu phương. Muốn
giữ hòa bình nên chiến đấu Phải
ngăn tội ác để yêu thương.
Đất
cằn bạc thếch chẳng hoa hương Ước
vọng sang năm được cát tường. Ngủ
thấy thiên cơ làm mỹ nữ Đi
hầu lệnh chỉ gặp minh vương. Uyên
ương mãi quyện niềm chung thủy Xã
tắc dần tan nỗi đoạn trường.
Tạo
hóa thêu gì tuyết nguyệt hoa? Ngàn
đêm lẻ một... truyện thôi mà... Nhân
tình vẫn...
khóe môi cười gượng Đạo
nghĩa chi...
lời nói thoảng qua. Vị
quả thời gian bùi ngọt đắng Con
thuyền thế tục đất trời ta.
Bởi
đóa hoa rừng vẫn đượm hương Dù
không đẹp vẻ, sắc khiêm nhường. Âm
thầm dạ để tràn tơ vướng Lặng
lẽ tim sầu trải ái vương. Cũng
tại vì yêu mà nẻo hướng Luôn
còn gởi mộng đến cung đường.
Cũng
đã nhờ thơ nối nhịp cầu Sao
lòng vẫn lạnh những đêm thâu. Đèn
chong một bóng năm canh tủi Sách
đọc ngàn trang sáu khắc sầu. Rượu
uống cả chai khôn dỗ giấc Giấy
ghi mấy mặt chẳng tròn câu.
Buổi
nọ mây về kiếm ngõ thiên Nhìn
quanh chỉ thấy dãy non viền. Phương
trời dõi mắt tìm cung quảng Nẻo
thượng đưa hồn đến cõi tiên. Giữa
cảnh bồng lai chìm đắm dạ Đường
thơ khoảng mộng lắng ru thiền.
Cuối
xóm đầu thôm thảy nhất tề Xập
xình đồng loạt hát…Ô-kê Tiếng
vài mẹ hứng gào long óc Lời
mấy thằng ngông rống lộn mề Khu
phố an ninh nghe rõ thảm Gia
đình văn hóa ngẫm mà phê…
Khắc
khoải đêm trường ở xứ xa Lòng
luôn trĩu nặng với quê nhà. Âu
sầu những tối vì thương mẹ Não
nuột bao ngày bởi nhớ cha. Cuộc
sống muôn bề nên gắng vậy... Trần
gian lắm nỗi phải cam mà...
Ướm
hỏi cao xanh có phải là… Mai
này xuân hết ắt rồi ta… Câu
thề thuở ấy dường như đã… Lời
ước khi xưa có nhẽ mà… Nghĩa
hẳn khôn tròn do lúc cách… Tình
e khó vẹn bởi khi xa…
Mười
bốn mùa hoa tiếp hạn kỳ Mau
về Hà Tĩnh – Hội
Đường thi. Sông
Lam gác mái thuyền thơ đợi Hồng
Lĩnh trăng chờ nghĩa bạn ghi. Bằng
hữu ba miền vui điểm hẹn Tao
nhân bấy nỗi tiễn người đi.
Rộn
ràng theo nhịp bước hùng binh Nghĩa
nước đâu màng chuyện tử sinh. Sông
núi đắm chìm cơn lửa đạn Quê
nhà vùng dậy cuộc trường chinh. Người
đi quyết chí tròn trung hiếu Kẻ
ở cam lòng vẹn tiết trinh.
Mịt
mù bụi mịn phủ Đô Thành Mặt
nước Tây Hồ hết còn xanh. Bỏ
xứ thương bao người chết lạnh Lìa
quê xót mấy kẻ du hành. Sao
không biết quýnơi
trời Việt Hỏi
có gì hay ở đất Anh.
Làm
sao quên được dáng hình anh Chiếc
võng Trường Sơn vững mộng lành. Chiến
tích lẫy lừng trang sử mới Chiến
công rạng rỡ mái đầu xanh. Thư
em anh viết bên bờ suối Thép
súng trăng treo giữa lá cành.