Khoa
trường chưa vẹn một đường tu Tiễn mẹ buồn đau để mắt mù. Căm
lũ ngoại xâm văn hóa kiếm Xót
đời ly loạn đạo tràn thơ. Lệ
sa Cần Giuộc thương quân nghĩa Văn
tế Gò Công khóc trượng phu.
Giáng
sinh nào cũng lạnh thâu đêm Những
giọt sương rơi buốt mặt thềm. Chúa
đã quên mình cho khổ hết Người
hằng ban phúc để vui thêm. Tâm
an ắt hẳn là tính định Máu
chảy đương nhiên khiến ruột mềm.
Không
hẹn mà xuân sắp trở về Mây
chiều hờ hững khuất non tê. Ngàn
cây rứt lá hờn đông tiễn Khóm
trúc chen mai gọi gió kề. Ai
rắc hương yêu vầy nỗi nhớ Ta
nghe đàn mộng rót tình mê.
Hà
Nội bây giờ quá lạnh se Run
run cành sấu rít nhành me. Tìm
vào Văn Miếu soi bia cổ Bước
tới Tây Hồ đón nắng hoe. Vẫn
mộng rùa thiêng bơi sớm hạ Còn
mơ kiếm bạc tuốt đêm hè.
Ban
đầu tưởng gặp miếng mồi ngon Bị
lộ thành ra phải hứng đòn. Vùi
đời đệ tử Trương Minh Tuấn Rõ
mặt quan thầy Nguyễn Bắc Son. Bởi
thích tiền Đô to gọt nhỏ Vì
ham bạc Mỹ méo vun tròn.
Thơ
mình gửi bán ít người mua Tích
góp tiền in hóa của thừa. Đã
mất toi công mò mẫm viết Lại
còn thêm mõ láo lơ khua. Thì
ra bởi tại thằng Danh thúc Mới
phải vô tròng đứa Lợi xua.
Ngày
lễ Nô-en sắp đến rồi Dâng
trào cảm xúc cuộn đầy vơi. Mừng
hôm gặp trước cònđilại Nhớ buổihẹn sau đã vội rời. Lưu
luyến niềm mong đừng
cách trở Nồng
nàn nỗi nhớ hết xa xôi.
Trở
về xóm Đạo ấy... ngày
xưa Bốn chục mùa đông tưởng mới vừa... Hương
tócthẹn
thùng nhen
một thuở Đường tim hồi hộp bỗng như thừa. Chiều
sương chớm lạnh con đò cuối Đêm giá hao gầy tiếng tháp đưa...
Con gái Thu Hương bảo
vệ thành công Luận văn Tiến sĩ tại Hoa Kỳ.
Giữa
rét mạnh đông ấm cả nhà Phước
như Đông Hải ắp tin xa. Bao
nhiêu ái nghĩa từng thăm hỏi Biết
mấy ân tình những ngợi ca “Đói bụng nuôi con, con hiển đạt Giàu lòng dạy cháu, cháu tài ba”.
Thấy
người khuôn ngọc đẹp hơn trăng Nâng
bút đề thơ vấn chị Hằng. E
thẹn nhờ mây che bóng dáng Hay
buồn vì phận kém giai nhân. Xưa
nay thần tượng trao về Nguyệt Ý
ấy bây giờ đã đóng băng.
Vạn
chốn tưng bừng đón giáng sinh Chúa
thương nhân thế nguyện quên mình. Thân
treo thánh giá tim ngời sáng Xác
gục bên đường dạ triết minh. Biển
rộng khôn so tày chữ nghĩa Non
cao khó sánh được câu tình.
Bước
dẻo chân mềm bạt gió sương, Dày
công khổ luyện chốn thao trường. Từ
anh đến chị xanh lòng thép, Dạ
sắt gan vàng đỏ ánh gương. Giữ
nước thân mình không quản ngại, Xây
làng bản chức chẳng tơ vương.
Con
người ngoại đạo Chúa thương không Mỗi
độ Nô-en thấy chạnh lòng! Hai
tiếng A-men...thường
trộm ước Đôi
lời Mô-Phật... vẫn hằng mong. Cho
bao tháng hạ luôn tươi mát Để
những đêm đông mãi ấm nồng.