Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2020

Bốn lão...

(Nhật Minh, Tấn Hoàn, Quang Cảnh, Bình Diệp)



Bình mời buổi sáng uống cà phê
Minh Nhật trời trong nắng gió về.
Hoàn nét xuân xanh còn ở lại
Cảnh này rất hợp bốn chàng mê.

Xuân về đâu...?



Mải nhìn con sóng vỗ về đâu...
Lỡ bước sang ngang trái nhịp cầu.
Bao nỗi đục trong tràn nẻo vắng
Mấy phen chìm nổi nặng lòng sâu.
Trăng xưa đã vỡ đôi bờ lạnh
Bến cũ còn nguyên một dáng sầu.

Nỗi tơ lòng



Tự đỗi đời rong một chuyến tàu
Quê nghèo giã biệt lệ thầm lau.
Ngàn hương đất mẹ lâng tiềm thức
Khắp nẻo trời nam mộng gấm màu.
Nhưng chữ công thành không thắm tỏ
Nên niềm hiếu nghĩa cứ hờn đau.

Vô tranh



Nhủ lòng muôn sự hãy vô tranh
Dẫu phải đơn côi bước độc hành.
Cõi tạm mang sầu vì huyễn mộng
Ta Bà gánh thảm bởi hư danh.
Đường đời chẳng lạ câu hưng phế
Nẻo thế hằng quen chuyện bại thành.

Xướng họa: BẾN BỜ



Bài xướng:
Bến bờ

Xao xuyến đào mai hé nhụy chờ
Mừng ngày tao ngộ đẹp vườn thơ.
Tương Kỳ nắng sớm vui mùa hẹn
Đồi Sứ trăng thanh tỏ dốc mờ.
Dạo khúc tri âm say nhịp sống
Gieo vần tri kỷ nối đường tơ.

Thứ Ba, 11 tháng 2, 2020

Tập viết thư pháp



Thư pháp đôi dòng viết tập chơi
Cũng là cái thú ở trên đời.
Tình thương điểm nét dường không nghỉ
Nghĩa khí tô son chẳng chịu ngơi.
Mong dốc lòng nghiên bừng chí cả
Cố nâng tay bút rạng tâm ngời.

Hoãn thơ ca



Từ ngày có dịch Cô-rô-na
Tránh họa lây lan chỉ ở nhà.
Tắm biển vui chơi chừng hạn chế
Ra đường ca hát chẳng đi xa.
Che đầu, bịt mũi khi qua phố
Bít mặt, bưng mồm lúc bước ra.

Quê hương

(Giao cổ đối)



Bức họa miền quê nét rạng ngời
Cho niềm cảm hứng sẵn sàng khơi
Mây lần lữa nhuộm trời xanh thẳm
Thả nắng vàng hoe gió vẽ vời.
Đám vịt ngoài kênh ầm ĩ tắm
Con đò dưới bến nhẹ nhàng bơi.

Xuân tơ tưởng



Mới gặp lần thôi đã đắm say
Để ta tơ tưởng suốt đêm ngày.
Khuôn trăng rực rỡ bên bờ mộng
Suối tóc mượt mà trong gió lay.
Mỗi bước người đi tươi sắc tỏa
Từng nơi em tới đượm hương dày.

Dịch Cô-rô-na



Dịch phổi lây sang lãnh thổ ta
Đến từ Vũ Hán Cô-rô- na.
Khẩu trang bịt miệng ngăn tà quỷ
Bột giặt rửa tay chặn ác ma.
Nhà nước ra quân lo chống lại
Nhân dân cảnh giác để phòng xa.

Soi gương



Giật mình ngoảnh lại bóng xuân qua
Ngó sát vô gương có phải là…
Tóc bạc trông xa còn bạc thiểu
Da mồi nhìn kỹ thấy mồi đa.
Băn khoăn chẳng biết chân hay giả
Bối rối không phân chính với tà.

Thứ Hai, 10 tháng 2, 2020

Đại dịch Cô-rô-na phú



Hỡi ôi...!
Từ đất Trung Hoa
Đến quê Vũ Hán.

Cô-rô-na mặc sức hoành hành
Đại dịch cúm ngang nhiên khuếch tán.

Chưa rõ nguyên nhân
Đã thành quốc nạn.

Bệnh lan nhanh từ Á sang Âu
Dịch truyền thẳng qua làng đến bản.

Nước Trung Hoa chao đảo, chục t đô rơi rụng tiêu tan
Tỉnh Hồ Bắc ngả nghiêng, trăm triệu người hoang mang chán nản!

Hay – Dở

(Ngũ độ thanh; Nhị bát điệp; Độc vận)



Nó ngẫm ta bàn sự dở hay
Cho rành thứ dở gợi lời hay.
Dù hay nghĩ dại thì đâm dở
Dẫu dở tan đần lại hóa hay.
Cõi thế kia vừa hay chợt dở
Anh hào nọ mới dở liền hay.

Vi-rút En-Co-Vi



Xôn xao dịch bệnh nghĩ mà kinh
Vi-rút lây sang xứ sở mình.
Bình tĩnh đề phòng không thể sợ
An tâm cảnh giác chẳng hề khinh.
Tiệc tùng nhộn nhịp thôi hăng hái
Đình đám rình rang miễn nhiệt tình.

Tịnh tâm



Ba đào dậy sóng phủ trùng khơi
Biết cõi trần gian chỉ tạm thời.
Giữ được tâm bình yên ả lối
Rời xa thế sự thản nhiên đời.
Trăm điều nghĩ cảnh thêm mà rối
Vạn thứ tùy duyên, giũ để lơi.

Đợi chờ



Ân nồng tỏa đượm dệt vần thơ
Cách biệt dài lâu vẫn đợi chờ...
Ủ mạch niềm thương cùng nhịp thở
Ru dòng nỗi nhớ với lời mơ.
Tình duyên vạn thuở cầu không nhạt
Hạnh phúc ngàn năm nguyện chẳng mờ.

Ta và Xuân



Ta vẫn còn xuân chửa thấy già
Sớm ngày tưới tỉa nụ cùng hoa.
Văn chương loáng thoáng đường thi họa
Khúc nhạc rung rinh điệu vũ hòa.
Chăm chút vườn ươm dường khoái chí
Say sưa rượu đế nhắp vui a...!

Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2020

Vọng hoa



Từ hôm xuống tỉnh mãi chưa về
Em đã quên rồi gạo nước quê?
Thôn xóm đưa lời: Em bỏ cội
Thầy u nhủ tiếng: Nó theo nghề…
Mà nay lối bản tràn hoa lạ
Vẫn đó cau vườn khép nhụy khuê.

Tết – Xuân Canh Tý

(Thủ nhất thanh; Độc vận)



Tết chào Canh Tý đón mùa Xuân
Tết mến bao người hứa đợi Xuân.
Tết mãi khơi tìm duyên phận mới
Tết hoài nhớ hẹn nghĩa tình Xuân.
Tết mong hạnh phúc về trăm nẻo
Tết điểm thanh bình tới vạn Xuân.

Sự màu nhiệm

Ai biết thơ Đường hẳn nhớ bài thơ “Hoàng Hạc lâu” của Thôi Hiệu. Thơ đề trên lầu Hoàng Hạc nổi tiếng đó giờ càng gợi nhớ bởi nó gắn liền với địa danh Vũ Hán, nơi mà con virut corona nảy sinh rồi hoành hành làm thế giới điên đảo.

Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du…

Dịch thơ:
       Hạc vàng đi mất từ xưa
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay.
(Tản Đà dịch)


Hình ảnh đẹp đẽ của hạc vàng một đi không trở lại gợi nỗi hoài trong mỹ cảm văn chương, nhưng nếu vận vào chuyện thời sự với thân phận những người đi tránh nạn dịch bây giờ có lẽ niềm thương nhớ cố hương đang dằng dặc trên mọi nẻo đường.