Tính bài “mượn gió bẻ măng” chi Bành trướng tim đen lộ mặt phì. “Yêu sách chủ quyền” anh đuối lý “Danh xưng tiêu chuẩn” ngộ phòng khi... Biển Đông ngang ngược lời thô bỉ Nam Hải ngoa ngôn tiếng bấc chì.
Lặng
lẽ em chờ mải ngóng ai Cầm
hoa thắm đượm hẳn trông dài. Trong
ngày khắc khoải buồn đâu nhạt Giữa
buổi ê chề lạnh có phai. Để
nhớ về anh luôn đợi mãi Rồi
thương đến bạn vẫn mong hoài.
Bạn
hãy về đây vãng một lần Giao
hòa sóng nhạc Vũng Tàu ngân. Bồng
bềnh Vọng Nguyệt nồng say ý Lãng
đãng Nghinh Phong ngọt đắm vần. Kia
biển kia bờ kia thủy cốc Nọ
hồ nọ thác nọ thanh vân.
Hỡi
người “đồng chí” của tôi ơi…! Kẻ
cướp vu oan, lật lọng thời… Bịa
đặt Tam Sa hòng chiếm đảo Lộn
vòng Nam Hải mẹo vươn khơi. Lộ
mưu bành trướng càng ra mặt Yêu
sách tham lam chẳng giấu lời.
Vang
rền tiết tấu của loài ve Rộn
rã âm thanh tiếng gọi hè. Đẹp
lắm màu hoa mùa phượng đỏ Tươi
ngời sắc nắng những bờ tre. Xa
rồi nhớ mãi tình huynh đệ Gặp
lại càng yêu nghĩa bạn bè.
Hẹn
ngày gặp nhé bạn hiền ơi! Dịch
ác lan tràn tạm nghỉ chơi. Chính
phủ yêu cầu ngưng bước tới Chúng
mình nhớ phải biết nghe lời. Ở
nhà cũng góp tay vào đợi… Đi
phố là “toang” Vít sẽ xơi.
Mùa
xuân nơm nớp đến từng ngày Bước
tiến chân chùn lại phải quay. Họa
hoạn đem sang từ phía Bắc Niềm
đau lan tỏa đến trời Tây. Nhân
dân quyết tử cùng nơi ấy Tổ
quốc quyết sinh cũng chốn này.
Trăng
ngà sánh bước... hỏi nàng thơ? Ngọc
Nữ tương tư đứng thẫn thờ. Chú
Cuội chơi vơi non nước mộng, Nàng
Nga chới với bến bờ mơ. Ngàn
năm lạnh lẽo tình hằng ngóng, Một
kiếp đơn côi nghĩa thỏ chờ.
Bảy
bốn xuân rồi chúc cụ Văn An
vui mạnh khỏe vẹn tình thân. Chấp
hành giãn cách không do dự Tuân
thủ dang xa chẳng ngại ngần. Những
đợi Cô-Vi mau biến mất Hằng
trông bệnh lạ sẽ lùi dần.
Hương
nắng hương hoa gió ngập tràn Người
về hạ trắng, mấy quan san. Nỗi
niềm xưa cũ miên man chảy Ngón
vận phong sương thánh thót đàn. Trời
đất hòa chung dòng cảm thức Tâm
tình vá lại vết thời gian.
Tuổi
tám nhăm rồi tưởng giấc mơ. Qua
Binh đến Giáo lại làm Thơ. Ông
bà mẫu mực tâm thêm tỏ Con
cháu hiếu trung đức chẳng mờ. Trọn
kiếp đò ngang
tằm nhả kén Một
đời sách bút nhện buông tơ.
Thân
chào bạn quý ghé nhà chơi Mùa
dịch Cô-Vi sắp hết rồi...! Mai
tiễn Xuân đi vàng hết nụ Ve
về gọi Hạ tiếng khàn hơi. Câu
thơ hội ngộ do duyên nợ Cốc
rượu tương giao bởi đất trời.
Dẫu
rằng nắng dội với mưa sa Xướng
họa tình thơ giữ thuận hòa. Anh
ở trời Nam mai thắm nụ Tôi
từ đất Bắc lý bừng hoa… Đổi
trao ngôn ngữ chung lời nói Bổi
đắp câu vần hợp tiếng ca.
Một
chiều lại nhớ “Tiếng quê
hương”(*) Kỷ
niệm buồn vui giữa thế thường. Góp
bút tao nhân cùng tứ hải Hòa
thơ mặc khách giữa muôn phương. Cho
tay biên tập vò tơ rối Để
má thi nương rực sắc hường.
Đã gần đến ngày 30 tháng 4 rồi, bỗng nhớ đồng đội
đã hy sinh...
Bài xướng:
Đón anh về
Đau
lòng chỉ có vậy người ơi...! Nắm
đất tàn xương vụn cả rồi. Mấy
chục năm qua kề suối chảy Bao
lần tháng lại giữa dòng trôi. Rừng
vây núi đó nơi con nghỉ Cửa
mở nhà đây chỗ
mẹ ngồi.
Một
chiều ngó lại dấu chân côi Cơm
áo phong sương bạc tóc rồi. Nghiên
bút gom vào dăm chén đắng Văn
chương góp lại mấy ly bôi. Công
danh cũng tựa làn mây nổi Sự
nghiệp nào hơn mảnh giấy bồi.
Tháng
Bảychị Hằng thư thả chơi Ngoại
du vớiCuộimỗikhuya mời. Soi gương mắt biếc
lưu tình tủi Dệt
áng mây hồng
kết nghĩanhơi. Đấydải Ngân Hà sao vẫn
sáng Kia cầu Ô Thước lệ khônvơi.