Người
đi vọng mãi khúc quân hành Cảnh
niệm dâng sầu chỗ mái tranh. Lẳng
lặng mình cha ngồi trước ngõ Trầm
ngâm mỗi mẹ đứng nơi gành. Thương
tràn tủi đọng ngày thu héo Dựng
nước quên đời bữa tuổi xanh.
Kỷ
niệm Vũng Tàu khó thể quên Nhà
thơ Đất Tổ ghé sân thiền... Lên
tàu Cát Lở thầm thương bến Thăm
xứ Rạch Dừa mãi nhớ tên. Có
phải môn sinh rằng
cứ quyện Chưa
tròn duyên nợ cũng thêmbền.
Hai
gã nhà thơ nhớ một người Cùng
nhau gởi gắm những đầy vơi. Thương
hoa chốn nọ đài khô héo Tiếc
bướm nơi này cánh tả tơi. Hiểu
phận nổi chìm như sóng nước Cảm
thân tan hợp tựa bèo trôi.
Nhớ
nhau chi ngại quãng đường xa Quất
ngựa truy phong đến tận nhà. Rượu
mạnh rót mời tân Lý Bạch Bia
lon tương kiến cựu Đông Pha. Đồng
thanh– trăm dặm không chia biệt Đồng
khí– ngàn ngày chẳng cách xa.
Chỉ
dám làm thơ thể nhạt đường Sợ
người bình phẩm: ếch đang ương. Tâm
tư thế tục thường khôn đoán Miệng
lưỡi trần gian rất khó lường. Ngán
kẻ xa xôi thêm dạ ghét Lo
người gần gũi giảm lòng thương.
Chênh vênh triền núi một am thiền Tăng, tiểu,... mươi vài sống tự nhiên. Y áo vá chằng nào khắc khổ Nón giày rách rưới chẳng ưu phiền. Không màng danh lợi xa trần tục Vui với kệ kinh trú trúc viên.
Tháng
bảy Hưng Yên nhãn rộ mùa! Lừng
danh Phố Hiến tự ngàn xưa. Kìa
em môi thắm chào anh đến, Với
chị mắt huyền đợi khách đưa. Lưu
luyến người đi lời cứ đọng, Bâng
khuâng câu hẹn ý đâu thừa.
Chỗ rách tim con thật khó kìm Bồi
hồi ký ức – mắt lim dim... Về
già ngự... Vũng Tàu câu cá Tuổi
trẻ leo... Nhà Tượng hái sim. Hai
cuộc trường chinh đà góp sức Một
đời “mài sắt” đã nên kim.
Dù
cho hẹn ước vẫn chưa thành Dẫu
vậy nhưng đời phủ rất xanh. Thiếp
ở triền sông cài mộng giữ Chàng
leo ngọn thác ủ mơ dành. Êm
đềm mến gọi nơi vườn cảnh Yểu
điệu reo cười chỗ mái tranh.
Luật
đời “Nhân – Quả”
lắm người mơ Còn
kết hội hè rước...
luật thơ. Đâu
phải sân si thầm
hám lại Chỉ
vì nghĩa cả khó làm ngơ. Tài
hoa trời phú thường mơ
mộng Trí
lớn thầy gieo chẳng hững hờ.