Chẳng
hẹn xuân rồi cũng vẫn qua
Trời
khoe nắng ấm đất khoe hoa.
Thi
nhân xổ bút cầu khang thịnh
Nhạc
sĩ khai cung ước thái hòa.
Bác
“Phú” bỗng nhiên vừa trở lại
Anh
“Bần” lập tức vội lùi xa.
Mai
vàng đào đỏ cùng phô sắc
Nam Bắc Tây Đông vẹn một nhà.
Chẳng
hẹn xuân rồi cũng vẫn qua
Trời
khoe nắng ấm đất khoe hoa.
Thi
nhân xổ bút cầu khang thịnh
Nhạc
sĩ khai cung ước thái hòa.
Bác
“Phú” bỗng nhiên vừa trở lại
Anh
“Bần” lập tức vội lùi xa.
Mai
vàng đào đỏ cùng phô sắc
Nam Bắc Tây Đông vẹn một nhà.
Xưa xửa xưa ngày... rõ tỏng tong
Nghe câu chuyện kể “mượn xà phòng”.
Cuối chiều
anh lính còn xoa được...
Bên suối cô nàng đã cởi
xong...
Thoang
thoảng mùi hương chàng giữ ý
Thẹn thùng ánh mắt ả
khơi lòng.
Chéo chân
khép lại liều... xin tý...
Con cháu bây giờ... hỏi có không...!?
Ới này... cô
gái
miệt Cồn Lân
Em bán sầu riêng với
rượu cần.
Phách trễ ca mùi đâu chậm bến
Chiều tà bước vội hãy nhanh chân.
Tóc mây gió quyện dòng xa vắng
Men lá niềm đan ngõ thật gần.
Tím đỏ ráng
chiều ngây ngất ủ...
Nàng cười bẽn lẽn ý trung nhân.
Bài xướng:
Đời quân ngũ
Mái tóc giờ đây đã điểm sương
Nhớ thời chinh chiến chốn sa trường.
Vực sâu thăm thẳm nhanh chân bước
Đồi núi chênh vênh vượt chặng đường.
Văng vẳng quê nhà nghe tiếng Mẹ
Xa xôi đất khách gọi tiền phương.
Nặng tình non nước đời quân ngũ
Nay đã qua rồi... dạ mãi vương.
Hạnh phúc là khi giữa đổi thay
Bình yên trọn vẹn phút giây này
Ngắm bình minh tới hoàng hôn lại
Thả hết ưu phiền theo gió mây.
Chớp
mắt rồi Xuân lại sắp về
Mịt
mù bến hoặc với bờ mê.
Câu
thơ bập bõm lời giao kết
Chén
rượu chênh chao chữ ước thề.
Mai
đã phô vàng nơi đất khách
Đào
chừng nhuộm đỏ chốn hương quê.
Heo
may thoảng nhẹ bên thềm vắng
Ngắm cánh chim chiều dạ tái tê.
Tàn
Đông thoảng lạnh nhớ thương nhà
Đất
Bắc trời Nam vạn dặm xa.
Nọ
cúc vườn quê buồn thoảng đọng
Đâu
bàng ngõ cũ gió lùa qua.
Làn
may bến nước, sương mờ quyện
Mái
ngói chuông chùa, khói tím pha.
Thấm
thoắt người đi đầu trắng bạc
Chạnh lòng ai kẻ thấu tình ta.
Đón Tết dương lịch 2021.
Mở
hội tưng bừng cả nước ta
Chờ
xuân Tân Sửu đến xông nhà.
Hoàng
Lan trước ngõ vừa bung nụ
Thạch
Thảo sau vườn mới trổ hoa.
Vẫn
đợi đầu Giêng già tặng áo
Hằng
mong cuối Chạp trẻ cho quà.
Niềm
vui phấn khởi mừng năm mới
Đón tết dương này rộn tiếng ca.
Bài xướng:
Mừng
tuổi tám nhăm
(Tặng Vợ yêu)
Cùng
bà nay đã tám mươi nhăm(*)
Tựa
ánh trăng xuân rực rỡ rằm.
Nét
đẹp còn đây mơ tới đỉnh
Tình
yêu nguyên đó mộng lên trăm.
Trải
bao sương gió không buồn nỗi
Vượt
những chông gai chẳng ngại dằm.
Có
thú nào hơn chung hạnh phúc
Ngày ngày con cháu sớm về thăm.
Bài xướng:
Thơ xuân
tặng vợ
Giao
mùa én liệng khắp tầng không
Cảnh
sắc trăm hoa rực rỡ hồng.
Em
cạn chung trà lo lễ tết
Anh
nâng ly rượu tiễn ngày đông.
Nhớ
Xuân ngày ấy mà thương phận
Thấy
đóa Mai xưa những chạnh lòng.
Năm
chục năm trường mưa với gió
Chăn xưa, gối cũ vẫn thơm nồng.
Nghe
nói thơ Đường quả rất hay
Nào
là truyền thống những bao ngày
Hội
Văn chẳng ngó không màng tới
Làng
Trí ít nhìn cũng mấy hay.
Vậy
hỏi luật thi can cớ nỗi
Mà
sao thơ phú mắc cơ này?
Khắp
nơi ca diễn tưng bừng lắm
Ban nọ chức hàng... thực ngán thay!
Bài xướng:
Vừa lên “Chủ tịch”
Vừa
lên “Chủ tịch” hội Thi Đường
Đã
thấy bên làng họ tán dương.
Lọc
cọc xe đầy quyền –
chẳng vé
Lèo
tèo ví rỗng chức –
không lương.
Vào
vai “sếp chữ” bao người mộng
Đến
cửa “nhà thơ” lắm kẻ tường.
Mệnh
chiếu rằng ta người biếng học
Sao còn mắc nợ kiếp văn chương.
Bài xướng:
Hâm
Mặc
dầu thiên hạ nhủ rằng: Hâm...!
Vẫn biết thơ chua chửa xứng tầm.
Bát ngát dông dài niêm cắc cẩm
Bồng bềnh vớ vẩn tứ ngâm ngâm.
Xuân về chững chạc đừng tâm ngẩm
Năm tới hân hoan chớ ngậm ngầm.
Xướng họa bông phèng ai gạ gẫm...
Thân tình vui vẻ nhắc rằng: Hâm...!
Tặng con gái Việt Hà.
Đã
đọc tập thơ của Việt Hà
Văn
phong chữ nghĩa nghiệp ông cha.
Câu
từ chải chuốt nghe êm ả
Ý
tứ vần xoay thấy mượt mà.
Lục
bát con trồng vàng mọng quả
Đường
thi thầy dạy đỏ tươi hoa.
Niềm
vui xướng họa
rèn năng khiếu
“Mắc nợ tháng 5” vọng tiếng ca...
“Khi người say biết...” chẳng phiền ai
Mê hát cải lương – Nghệ sĩ hài... !?
Ca đệ Văn Hường, theo “...giữ sổ”
“Lính già vui tính” mới vừa... “bai...”!
Bài xướng:
Hoa trôi cửa Phật
Một
đóa hoa trôi nổi giữa dòng
Có
ai thương nhớ sớm chiều mong.
Sắc
hương mòn mỏi nơi tu hạnh
Hình
dáng chông chênh ở cõi tòng.
Năm
tháng đâu người nâng cánh bướm
Tối
ngày nào kẻ đỡ thân ong.
Một
mai sương gió tàn phai nhụy
Còn phấn son không điểm nét hồng.
Mỗi
lần cụ thích thả chim ra
Bà
lão mừng reo: - Sướng quá ta…!
Lông
mượt hàng cưng vui khóe mắt
Cổ
dài giống quý đã đời hoa.
Đừng
e kém vượt gầy chim cụ
Chớ
ngại lâu lên yếu mạ già.
Sắp
tới Hội Chim thi thố thả
- Ông ơi! Cố nhé... nhất chim nhà…!
Muôn
thuở không quên chuyện xứ mình
Đàng
hoàng thục nữ đất Duy Trinh.
Tơ
vàng lụa thắm nên duyên nợ
Gái
lịch trai thanh vẹn nghĩa tình.
Khúc
nhạc bãi dâu lan sóng biếc
Thuyền
rồng phủ chúa động tâm minh.
Thong
dong gót nhỏ vào đường tộc
Tiết hạnh thơm nồng chốn đế kinh.
Bài xướng:
Rét xa quê
Hôm
rày gió lạnh giống ngoài quê
Áo
ấm khoe bay khắp nẻo về.
Cái
rét vô Nam rằng chẳng đợi
Oi
nồng ngược Bắc nhớ đừng chê.
Thương
Cha buốt cẳng
cày trên ruộng
Nhớ
Mẹ run người cấy dưới đê.
Lại
muốn bên em cùng nhúm lửa
Khoai bùi dúi lậu, nghĩ mà mê.
Quê
người lặng lẽ tháng ngày trôi
Sắp
trọn vòng xoay hoa giáp rồi.
Gió
vẫn lang thang không chút nghỉ
Mây
còn phiêu lãng biết nao thôi.
Bỗng
thương bèo nước câu tan hợp
Chợt
xót dòng sông chuyện lở bồi.
Ngắm
bóng hoàng hôn về cuối biển
Buồn lòng dốc cạn mấy ly bôi.