Hơn
một giờ bay đã tới quê
Cớ
sao ly khách mãi không về.
Phải
chăng đường đạo chìm sông hoặc
Hay
tại nẻo trần lạc bến mê?
Hỏi
thử mấy ai còn giữ ước
Và
bao nhiêu kẻ đã quên thề.
Lòng
người cách trở hơn ngàn núi
Trông cõi Ta Bà dạ tái tê.
Hơn
một giờ bay đã tới quê
Cớ
sao ly khách mãi không về.
Phải
chăng đường đạo chìm sông hoặc
Hay
tại nẻo trần lạc bến mê?
Hỏi
thử mấy ai còn giữ ước
Và
bao nhiêu kẻ đã quên thề.
Lòng
người cách trở hơn ngàn núi
Trông cõi Ta Bà dạ tái tê.
Bài
xướng:
Vần thơ trước gió
Thuở xưa Bầm dạy lớn làm người
Học lấy công bằng... ráng tập bơi...
Hạn hẹp
bờ kênh dòm núi Thái
Cao cao ngọn cỏ ngước sông
đời.
Tưởng khôn mà dại đầy hoa héo
San khó đổi buồn thoáng nụ tươi.
Quá nửa cuộc đời vui chửa trọn
Vần thơ trước gió gượng câu cười.
“Đường luật Việt Nam” đã nhận rồi
Mến
thầm ai gửi tận xa xôi...
Cảm
bao tác giả cùng vun cội
Ơn
những thi nhân đã gột chồi.
Thỏa
sức vui hòa sân trí tuệ
Khơi
lòng đắm hợp chiếu tinh khôi.
Chúc
cho tiền bối ngày minh huệ
Góp tỏa vườn thơ mãi thịnh bồi.
Chúc mừng sinh
nhật Tổng Bí thư Nguyễn
Phú Trọng lần thứ 77 (14/4/1944 – 14/4/2021)
Bảy
bảy mùa xuân trí dũng còn
Tâm
ngời đức rạng tấm lòng son.
Dân
giàu nguyện ước hoài mơ trọn
Nước
mạnh cầu mong vẫn giữ tròn.
Nhóm
lửa thiêu loài ma hám ngọt
Khơi
lò nướng lũ quỷ tham ngon.
Muôn
điều vạn ý cùng xây thỏa
Hợp sức đi lên dạ chẳng mòn.
“Hỡi cô tát nước bên đàng
Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi”
(Bàng Bá Lân)
Bài
xướng:
Tát trăng
(Điệp từ)
Múc
ánh trăng vàng cô đổ đâu...!?
Cho
tôi góp sức một đầu gàu.
Đêm
quê trăng
sáng tình giăng tỏa
Đồng
cạn nước về nghĩa thấm sâu.
Nước
giỡn cùng trăng – trăng vỡ bóng
Trăng
đùa với nước – nước lên màu.
Lúa
đương con gái hương thoang thoảng
Tát nữa đi cô... vớt ánh sầu.
Bài
xướng:
Chim lồng
Trông
con chim hót ở trong lồng
Thèm
khoảng trời xanh giữa chốn không.
Một
kiếp hắt hiu cơn mộng huyễn
Trăm
năm tàn tạ giấc mơ hồng.
Thương
con sóng cả xô ngày hạ
Xót
bóng đò ngang đậu tháng đông.
Lữ
khách lần đi không trở lại
Dột lòng khi sáo bước sang sông.
Hàn
Thực(*)
chạnh lòng nhớ tích xưa
Tử
Thôi cắt thịt để nuôi vua.
Lòng
trung thuở trước đầy son sắt
Đạo
nghĩa thời nay nhẹ gió lùa.
Khắp
chốn vẫn nghe tràn đố kỵ
Muôn
vùng còn thấy ngập a dua.
Vì
đâu luân lý càng mai một
Tiết tháo đôi câu chuyện ngỡ đùa.
Mừng sinh nhật nhà thơ Huy Quân sang tuổi tám mươi.
Bài
xướng:
Viết giữa tháng Tư
Bảy
chín mùa xuân với cõi đời
Tình
luôn đầy ắp chẳng hề vơi.
Yêu
hoa, cây cảnh, yêu nhàn nhã...
Thích
bóng, cờ vua, thích thảnh thơi...
Truyện...
cứ mộng mơ như lộc đất
Thơ... luôn thèm khát tựa mây trời.
Trà
thơm, rượu chát chê từ nhỏ
Chỉ mỗi hồn xuân thắm mọi nơi...
Bài
xướng:
Tự trào
Lễnh
loãng tâm tư hóa dở hơi
Ngu
ngơ Lão Mốc phớt bơ đời.
Mao
Đài bỏ lại cho con uống
Tương
Ớt thì quen để cụ xơi.
Rõ
khỉ văn chương thì láo nháo
Thành
ra chữ nghĩa lại lôi thôi.
Ông
đồ đãng trí ngồi
đâu nhỉ?
Có lẽ trần gian hết chỗ rồi...
Thành
phố biển dầu đẹp xiết bao
Đệ
huynh bạn hữu rộng tay chào.
Bờ
sau sóng phổ hồn thơ tặng
Bãi
trước diều ngân ý cội trao.
Vạt
cỏ hoàng hôn đùa gót ngọc
Công
viên chiều xuống khỏa
chân bào.
Dõi
vầng dương tắt ngoài khơi lộng
Dạ khúc xuân tình mãi kết giao.
Nhân Hội
Nhà
Văn trao giải cao nhất bài thơ “Mẹ tôi chửi kẻ trộm” cho bác Tòng Văn Hân.
Mất
gà nên chửi giữ nhân văn
Chớ
có ngoa ngôn với tục tằn.
Lấy
chánh khuyên tà mong triệt gốc
Dùng
ân trả oán mới trừ căn.
Động
viên đúng lúc không bê trễ
Khuyến
khích liền khi chẳng muộn mằn.
Nể
Hội Nhà Văn đầy sáng suốt...
Đường về Bến Giác... đố ai ngăn...!?
Thứ
Bảy ngày xưa cảnh vợ chồng
Về
thăm nội ngoại...
tắt triền sông.
Bờ
đê xe đạp vương màu lúa
Ríu rít cười vui hạnh phúc nồng.
Khắc
khoải lời quyên gọi hạ về
Chạnh
lòng ly khách nhớ thương quê.
Nghe
mây giăng núi tim se sắt
Thấy
khói xây thành dạ tái tê.
Tay
trắng hằng qua bao dặm thẳm
Gót
trần đã trải mấy sơn khê.
Câu
thơ chén rượu quên ngày tháng
Một góc chiều thương bút cảm đề.
Nhớ
quê tôi lại trở thăm quê
Sợ
tháng năm đi lạc lối về...
Thăm
cánh đồng sâu ngang phía xóm
Soi
dòng nước bạc dọc ven đê.
Lúa
vàng óng mượt tràn muôn ngả
Rau
cỏ tươi ngon ngợp tứ bề.
Tất
thảy trong lòng nguyên ký ức
Vui niềm kỷ niệm những đam mê...
Thân mến tặng Nhật Minh nhân dịp sinh nhật tuổi sáu mươi.
Tuổi
sáu mươi
Sáu
chục mà trông vẫn rạng ngời
Nhâm
Dần tuổi Cọp chẳng
khoe chơi.
Đêm
ngày mấy
buổi cùng mưa nắng
Sáng
tối bao năm dõi chuyện đời.
Huynh hữu nghe thơ vời trưởng nhóm
Bạn bè trông tiếng vọng trùng khơi.
Khép vòng Hoa Giáp tròn... vui vẻ
Ánh mắt còn lưu... khắp mọi người.
(Tung
hoành trục khoán)
“Hết
cả buồn đau lẫn giận hờn
Chơi
thơ về lại thấy tình hơn”
(VUI HƠN – Vũ Duy Tiến).
Hết
thời gian ngấm cảnh cô đơn
Cả
chí trào dâng khó dạ sờn.
Buồn
chạnh nhiêu vần thông cội rễ
Đau
phiền bấy tứ thuận nguồn cơn.
Lẫn
cay vận xướng xua tuồn tuột
Giận
đắng câu hòa xở sạch trơn.
Hờn
dỗi ích gì… Khi tuổi lớn:
Chơi thơ về lại thấy tình hơn!
Quét
lòng thanh tịnh giữ an nhiên
Quét
rác tham sân gột não phiền.
Quét
dặm đường xa khơi nẻo thiện
Quét niềm mê đắm gợi tràng thiên.
Quét
tan oán hận thù bay biến
Quét sạch khổ đau đức hiện tiền.
Quét nữa, quét lui rồi quét tiến
Quét liền lạc mãi quét liên miên...
Kính tặng Chủ
nhiệm CLB Thiền Rạch Dừa nhân dịp sinh nhật
lần thứ 60.
Ngũ giáp vầng dương vẫn rạng ngời
Tâm
hào triết huệ trí đồng phơi.
Ngày
đêm vẫn soạn truyền danh Tổ...
Sớm
tối nào buông hướng nghiệp đời.
Luôn
vững tay chèo bươn sóng cả
Mãi hòa đức trụ rẽ trùng khơi.
Chúc
cho hỷ sự tròn viên mãn
Ngọn đuốc an lành thắp vạn nơi.
Bài
xướng:
Niềm
mong đợi
Thấm thoắt trôi vào tuổi sáu mươi
Đắng cay bùi ngọt mãi yêu đời.
Nhàn hưu... chốn tọa
thiền lui tới
Tĩnh tại... làng thơ luật ráng chơi.
Lúc lặng khi vui lòng khấp khởi
Nào mơ chẳng vọng mắt tươi cười.
Mai này... chỉ mỗi niềm mong đợi
Bỏ Lợi Danh Tình... xả nghiệp vơi...
Đẹp
mãi vui mừng tuổi sáu mươi
Tròn
trăng tỏa rạng nét môi cười.
Gia
đình thỏa nguyện là vươn tới
Bạn hữu chan hòa thả sức chơi.