Một
mùa đau nhất, Tết Trung Thu
Tầm
tã mưa tuôn tối mịt mù...
Cha
biệt nẻo trần ngưng tiếng hát
Mẹ
lìa cõi thế bặt lời ru...
Chơi
vơi chẳng biết đâu là bạn
Chới
với nào hay nọ kẻ thù…
Lệ
đã cạn rồi không khóc nữa
Se lòng khắc quạnh ánh trăng lu...
Một
mùa đau nhất, Tết Trung Thu
Tầm
tã mưa tuôn tối mịt mù...
Cha
biệt nẻo trần ngưng tiếng hát
Mẹ
lìa cõi thế bặt lời ru...
Chơi
vơi chẳng biết đâu là bạn
Chới
với nào hay nọ kẻ thù…
Lệ
đã cạn rồi không khóc nữa
Se lòng khắc quạnh ánh trăng lu...
Vằng
vặc Trung Thu cảnh sắc ngời
Ôn
tà ngán ngẩm quậy trăm nơi.
Còn
đâu hề tễu đùa phơi phới
Chẳng
thấy rồng lân rộn ới ời...
Ngắm
Cuội song che buồn rũ rượi
Soi
Hằng cửa chắn nẫu chơi vơi.
Mong
điều giản dị sao vời vợi
Ao ước đoàn viên phá cỗ mời...
Sao
vội vàng đi để lỡ ngày
Để
tình xa xót cánh chim bay...
Xác
vườn hoa rụng trao hương lạnh
Thương
bến chèo buông phủ sóng đầy.
Người
có buồn không khi cuộc vỡ
Ta
còn nhớ mãi phút tình say.
Giữa
cơn bão tố dòng ly biệt
Nỡ để canh tàn trắng tóc mây.
Bài xướng:
Tết Thiếu nhi thời Covid
Tháng Tám ngày Rằm – Tết Thiếu nhi
Hằng Nga nhắn Cuội những câu gì...!?
On-lai(*) kế hoạch nằm nhà... nghỉ...
Úp-loát(**) chương trình lướt mạng chi...
Giãn cách nghe chừng lâu quá nhỉ...
Cùng nhau xét lại sớm nhanh thì...
Rằng bao bạn nhỏ đương còn bí...
Cha mẹ cô thầy... phải... cách ly...!?
Bài
xướng:
Ủ ấm
Mỗi
bữa cơm xong bạn với mày
Tưởng
là vô dụng thế mà hay.
Mùa
đông giữ nhiệt hương lan tỏa
Sáng sớm, chiều, trưa nóng cả ngày.
Bài
xướng:
Nhớ Sai Nga
Gửi những người
con quê Sai Nga sống xa xứ.
Mình về ngắm lại cảnh quê không
Xóm Ngạ triền đê dõi sóng Hồng.
Gốc Gạo, Cổng Đồn xuôi thị trấn
Sơn Hà, Văn Phú ngược bờ sông.
Làng nghề nón lá... còn nghe bạn
Trại táo rau xanh... đã bén ngồng.
Ra Bắc vào Nam chừng cũng hiểu
Bóng Bầm nơi ấy mỏi mòn trông.
Bài
xướng:
Chợ...
Chợ
quê đầy ắp
giọng em cười
Chợ phố bây chừ cũng bớt tươi.
Chợ buổi chia ly buồn tiệc cưới
Chợ hôm giãn cách tủi tâm người.
Chợ đời danh phận mình chưa tới
Chợ ngãi kim tiền bạn chẳng ngơi.
Chợ Sắc – Tình – Không về rã rượi
Chợ san sẻ đặng... chín thành mười.
Bài
xướng:
Khúc trầm
Cô
liêu tính cách chuyển sang trầm
Không
nói không cười chỉ lặng câm.
Chẳng
thiết tình đời hồng với nhạt
Không
màng thế sự trắng hay thâm.
Câu
ca lắm lúc thành thêm dở
Chén
rượu nhiều khi bị quá tầm.
Quên
tháng quên ngày quên tuổi tác
Thơ mình, mình viết tự mình ngâm.
(Tập danh về Cây)
Bài
xướng:
Vườn
nhà
Sen
Hồng giữa vụ ngát Hương xa
Nụ
Bưởi tinh khôi nụ ướp Trà.
Kẽo
kẹt bờ Tre mong nắng sớm
Lao
xao bụi Trúc ngóng trăng tà
Hàng
Na hớn hở chờ thu tới
Khóm
Cúc mơ màng tiễn hạ qua
Kĩu
kịt Me đùa sau kẽ lá
Đi đâu cũng nhớ Khế quê nhà!
Thực
tại bỗng dưng hóa ảo mờ
Tay
ngà nhè nhẹ chạm dây tơ.
Ngờ
đâu cảm hứng tràn cung bậc
Mới
biết âm thanh ngập bến bờ.
Nâng
khúc cầm xưa rung điệu lý
Ru
tình duyên cũ động cơn mơ.
Ô
hay! Tất cả là sương khói
Hạt bụi bên đường cũng ngẩn ngơ!
Buồn
khi tỉnh giấc giữa đêm trường
Nghĩ
đến bao người chịu thảm thương.
Xúc
cảm khơi niềm rơi ngấn lệ
Cầu
mong đuổi dịch khỏi thôn phường.
Đời
đang dậy sóng lòng tơi tả
Chốn
bỗng gieo mầm cảnh nhiễu nhương.
Lặng
lẽ trông ngày qua tháng lại
Xin nhiều phước hạnh chiếu quê hương.
Giãn
cách bơ phờ trôi bốn tháng
Giam
cầm lặng lẽ nhốt hai ta.
Ca
chèo em giận lời chưa ngọt
Lướt
mạng người thương ảnh đã nhòa.
Thơ
phú vờ khoe danh sắp trỗi
Gạo
tiền để thấy vợ thường la.
Còn
than kẻ sĩ đời ngang trái
Nghĩ thẹn lòe con khéo bợm già.
Đời
vốn tặng
mình vạn kiếp quay
Đời
xoay tựa bóng suốt đêm ngày.
Đời
vui cũng bởi người gieo đức
Đời
ấm hẳn thường
bạn khéo tay.
Đời
vượng là ân tình chẳng biến
Đời
thanh tại
phước lộc luôn đầy.
Đời
luôn hữu hạn nên đừng uổng
Đời tận trung rồi... chẳng nợ vay.
Bài
xướng:
Vẫn
còn xanh
Tám
mươi tuổi tóc vẫn còn xanh
Chắc
sống dài lâu giống cụ
Bành.
Tuệ
sáng gân săn đi vẫn
khỏe
Tâm
trong gối dẻo bước càng nhanh.
Văn
chương đắm đuối ghi lưu lại
Thi
phú say sưa viết để dành.
Mai
mỉa quan tham phường thảo khấu
Rủa nguyền tướng nhũng lũ lưu manh.
Bài
xướng:
Vẽ mình
Khó
lắm làm sao vẽ được mình
Từ
ngoài hình dáng tấc lòng minh.
Tâm
trong với bạn vui con chữ
Trí
sáng cùng ai kết nghĩa tình.
Mỗi
bước đường đi thêm nỗi nhớ
Từng
dòng thi phú đượm hoa xinh.
Nỡ
chi ngọn bút phai màu mực
Để thú văn chương lạc lộ trình...
(Ngũ độ thanh; Đồng âm vận; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)
Tưởng
sẽ cùng nhau suốt cuộc đời
Ai
ngờ phận mỏng đã lìa đôi.
Thuyền
trăng một nửa trôi về cõi
Giữa
khoảng trời đơn nhớ lại thời.
Tiếc
thuở khuôn ngời đêm dõi đợi
Đau
lòng mảnh khuyết nguyệt hờn thôi.
Còn
đâu cảnh cũ... sương nhòa lối
Lạc nẻo đường xưa mất ngõ rồi.
Bài xướng:
Thu buồn
Bằng
hữu đâu rồi chẳng đến chơi?
Hoàng
hôn đã phủ tím chân trời
Tứ
thơ dang dở không buồn viết
Bình
rượu nguyên lành chả muốn khơi
Quanh
quẩn trong nhà im tiếng hát
Lẻ
loi ngoài cửa lặng âm cười
Bao
giờ hết dịch tan Cô-Vít...
Gặp bạn tri âm sướng một đời!
Một
khoảng trời xuân bút đợi chờ
Hương
đồng phản phất quyện hồn thơ.
Chắt
chiu từng giọt sương giăng ngọc
Trăn
trở bao ngày kén nhả tơ.
Mái
tóc thu xưa dù trắng bạc
Con
đường tình cũ vẫn xanh mơ.
Rẽ
hoa đi giữa mùa thương nhớ
Lòng bỗng bâng khuâng đến thẫn thờ.
(Song thanh)
Bài
xướng:
Tát
nước đêm trăng
Hồi nào tát nước cảnh đêm trăng
Hý hoáy anh sang thủ thỉ rằng...
Có muốn làm Bầm nhanh bỏ nhỏ
Thì về bảo Bố thoáng không căng.
Lòng nàng nỏ hiểu... yêu hay giận
Ý bác thêm thương... chạy lại giằng.
Dộc cọ vườn chè sương lãng đãng
Gầu sòng đắt mối nợ giăng giăng...
Bài
xướng:
Cảm
tác đêm chèo
Chiếu chèo công diễn tích xưa nay
Vua, chúa, quan, dân chuyện khéo bày.
Quân sĩ vung gươm thèm ưỡn ngực
Chú hề gõ mõ thích huơ tay.
Xiêm y khanh tướng màu xanh đỏ
Nước mắt dân đen giọt ngắn dài.
Thu gọn trò đời nơi diễu xướng
Khóc cười nhân thế những ai đây.