Hết duyên thời chớ gượng mà chi Dẫu cố bao nhiêu chẳng ích gì. Thấy dạ bâng khuâng dường lắm bận Nghe lòng bịn rịn cũng nhiều khi. Như con thuyền cũ không về bến Tựa cánh hoa xưa đã lỡ thì. Xin chấp nhận mình không oán trách Hòa cùng nghiên bút quẳng sầu đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét