Gieo
vần gửi tứ thả vào mây Vị
đắng trong lòng ai biết đây. Chén
rượu trần gian còn chửa cạn Vầng
trăng cổ độ đã hao gầy. Trông
sang bến giác làn sương phủ Ngó
tới thiên đường ngọn gió lay. Giữa
lúc thơ văn đời chẳng đoái Bút
nghiên quen thói lại phơi bày.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét