Có
những mùa xuân đau xót nhất Là
mùa đạo nghĩa bỗng phôi phai… Nhân
tâm lạnh lẽo từng cung vắng Thế
thái cuồng quay những dặm dài. Rượu
uống khôn vơi niềm tủi phẫn Thơ
làm chẳng hết nỗi sầu ai… Cao
xanh bỡn cợt người ta mãi Chữ
mệnh ngàn năm ghét chữ tài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét