Gom
dầy hạt nắng ủ tình đông Để
trái tim côi lại ấm nồng. Đã
phải bao ngày chan lệ đẫm Luôn
sầu những thuở chịu phòng không. Đèn
hiu hắt rọi nhòa
chân bấc Phận
lững lờ trôi vắng nhịp cồng. Bởi
gió heo may làm xáo động Nên
bừng tỉnh dậy cháy niềm trông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét