Ru
hời thuở ấy tuổi còn thơ Lắng
động hồn ta đến tận giờ. Thấm
đẫm từng câu lời mãi nhớ Dâng
trào những đoạn ý còn mơ. Tình
yêu của mẹ là không bến Nghĩa
mến riêng con chẳng có bờ.
Lời
thơ ai viết thật là hay Ý
tứ văn chương quá đủ đầy. Kết
nghĩa tri âm lòng chẳng đổi Giao
tình thi hữu dạ không phai. Ngày
đêm nắn nót đường thi vận Năm
tháng chuốc trau tứ tuyệt bài.
Không
đành gác bút bởi vì thơ… Hẳn
phía ngàn xa có kẻ chờ. Khắc
vắng thư phòng cơn gió động Canh
trường mặt nước ánh trăng mơ. Tình
dâng tha thiết sương giăng ngõ Nhạc
trỗi xôn xao sóng vỗ bờ.
Sông
núi hai bên giữa cánh đồng Xanh
màu khoai sắn lúa sai bông. Quê
nhà chộn rộn màu no ấm Đất
mẹ hực hừng cảnh cấy trồng. Cứ
độ thu về đàn sáo lượn Mỗi
mùa xuân đến sắc hoa lồng.
Ơi
đò! Khách cũ gọi đò chưa? Mỗi
độ mùa qua nói mấy vừa… Hạ
bước mà quên màu phượng đỏ Thu
về có nhớ chuyện ngày xưa? Hương
đồng nội gió trăng hò hẹn Áo
học trò sông nước đẩy đưa…
Vô
thường biến đổi thật mong manh Hoa
mới vừa đây vội
giã cành. Thắt
dạ thương mùa thay lá đỏ Se
lòng nhớ thuở viết thư xanh. Mây
còn đắm đuối giăng ngang núi Trăng
vẫn kiên trinh rọi trước mành.
Sỏi
đá ngô nghê trải chuyện lòng Từ
thời vô thỉ vốn long đong. Cây
xanh thấy mặt còn dè tránh Suối
mát nghe tên vội rẽ dòng. Tốt
số hóa thân làm cụ phỗng Đen
đời cam phận tấn bình phong.
Nhiệt lượng bừngsôi đến dạt dào Bạn
ơi! Có biết tại vì sao? Phổi
phèo gan
ruột bình thường cả Trí
tuệ tâm hồn cứ phởn phao. Vì
vậy đời vinh,ngườiđắc lão Thế này sống thọ, tuổi càng cao.
Mỗi độ thu về lá chiếc rơi Đường mây ngõ trúc mãi xa vời. Tìm đâu hình bóng bên song cửa Nào thấy vầng trăng giữa khoảng trời. Nắng sớm trùm lên lòng thổn thức Mưa chiều rơi xuống dạ chơi vơi.
Mới gặp lần thôi đã đắm say Để ta tơ tưởng suốt đêm ngày. Khuôn trăng rực rỡ bên bờ mộng Suối tóc mượt mà trong gió lay. Mỗi bước người đi nghiêng nỗi nhớ Từng lời em gọi giục mơ bay.
Phố
bỗng mênh mang bặt tiếng cuời Con
đường quen bước, bước chơi vơi. Người
theo mây gió tìm hoa mộng Ta
giữ hương yêu ướp lệ đời. Một
mảnh tình riêng hai đáy mắt Hai
vầng trăng khuyết một khung trời.
Bút
vẫn chưa buông cũng chỉ vì… Bạn
mời xướng họa nhất là khi… Đường
thi dễ hóc thành ra phải… Lục
bát ngon ăn thật thế thì… Trời
bắt chia xa cho khóe mắt… Người
làm cách trở để bờ mi…